Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 459 - Chương 129: Vây Trong Sầu Thành Khó Thoát (2)

Chương 129: Vây trong sầu thành khó thoát (2) Chương 129: Vây trong sầu thành khó thoát (2)

Cục an ninh quốc gia vốn được bảo mật nghiêm ngặt, bầu không khí thường ngày rất trầm lắng, bỗng dưng hôm nay lại có chút khẩn trương, lại còn tuyên bố lệnh cấm khẩu nội bộ. Mệnh lệnh như vậy là dùng phương thức uyển chuyển để biểu đạt, toàn thể nhân viên phải báo cáo một cách chi tiết tất cả tiếp xúc của mình ngoài tám tiếng, bao gồm cả thân thích vợ chồng con cái. Phàm có tình huống như thế xuất hiện, ai cũng rõ, ẩn ý là nói với anh, toàn bộ công tác trong thời gian sắp tới không được thảo luận, khả năng bị kiểm chứng bất kỳ lúc nào.

Càng là nơi được bảo mật, cuộc sống riêng tư càng phải công khai, đó cũng là một loại dâng hiến.

Vậy là sắp có chuyện rồi, trước tiên là toàn bộ các phòng ban trong cục mở cuộc họp nhấn mạnh tư tưởng, tiếp theo đó trinh sát viên thực địa phong tỏa, tập trung học tập nguyên tắc bảo mật. Những trinh sát viên thời gian qua hoạt động bên ngoài cũng bị cục trưởng gọi đi nói chuyện, mà nơi nói chuyện là khu vực bảo mật.

Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Ai cũng tò mò, vì tình huống này rất hiếm thấy. Nhưng kỷ luật là không hỏi, không bàn luận, cả đương sự cũng không biết chuyện gì, tất cả răm rắp chấp hành.

Lúc này ngồi trước mặt Từ Phái Hồng là một trinh sát viên, tuổi không nhiều, chừng hai sáu hai bẩy, khẩn trương mà thiếu tự nhiên báo cáo với lãnh đạo hành trình mấy ngày qua. Sắc mặt hắn tái nhợt, khả năng là mục tiêu mất liên lạc, trách nhiệm trực tiếp sẽ chụp lên đầu hắn, vì khẩn trương quá độ, hắn nói chuyện cũng run, câu dùng nhiều nhất là: Tôi thực sự không ngờ tới, tôi có lỗi với tổ chức ...

Phía sau tấm kính thủy tinh ngăn cách, Đổng Thuần Khiết nhìn thấy cảnh đó đùng đùng nổi giận bỏ đi, Đới Lan Quân nhất thời không hiểu vì sao Lão Đổng bỗng dưng lại nổi giận như thế, đuổi theo hắn chạy về văn phòng. Lúc này văn phòng tạm thời của bọn họ đã được bố trí ra dáng lắm rồi, giám sát được kết nối trực tiếp với các nơi, giám thị ngoại vi với Bách Nhưỡng cũng được kiến lập, cùng với truy lùng tín hiệu có thể sẵn sàng bất kỳ lúc nào.

Lão Đồng hầm hừ ngồi xuống vị trí của mình, chửi um lên:" Trần Ngạo đáng chết, Từ Phái Hồng đáng chết."

" Làm sao thế?" Đới Lan Quân lo thắt ruột, có tin xấu à:

" Hai kẻ tự cho mình là đúng, chỉ biết tranh giành công lao, làm việc không được tích sự gì, bên ngoài nghe danh tiếng thì tưởng là ghê gớm lắm, hóa ra chẳng được tích sự gì ... Cô nói xem, cái tủ rượu bày chình ình ra đó, manh mối rõ ràng như thế mà không điều tra cho ra hồn, lãng phí manh mối ..." Lão Đổng tức tối, vung chân vung tay, giọng oang oang không kiêng kỵ gì:

Chuyện này Đới Lan Quân thông cảm được, bọn họ cần giữ nguyên hiện trạng căn hộ đó làm mồi nhử, tránh bứt dây động rừng mà, sao có thể tùy tiện mang ra ngoài như Cừu Địch:" Cũng không thể chiếu cố trọn vẹn được, kế hoạch là thế, được cái nọ mất cái kia."

" Được, chuyện đó tạm tha thứ đi, nhưng dùng người không đúng là không thể chấp nhận ... Cô xem hai tên trinh sát viên vừa rồi, rõ ràng là người mới, vụ án lớn như thế mà lơ là hời hợt, ai cũng bảo Từ Phái Hồng là người nghiêm khắc tỉ mỉ, tỉ mỉ làm ăn thế à? Sao lại dùng người mới như thế, nếu như gặp phải loại lão luyện như Ninh Tri Thu, đám trinh sát viên đó chết thế nào cũng không biết." Đổng Thuần Khiết tức tối vô cùng:

Chuyện này không cãi được, hai trinh sát viên vừa rồi chưa nói tố chất nghiệp vụ ra sao, riêng tố chất tâm lý cũng quá kém cỏi rồi. Cô không ngờ được nhân viên an ninh quốc gia địa phương lại kém như thế, thế này mà dùng để đối phó với đám gián điệp thực sự thì chúng chơi đùa như trẻ con. Đới Lan Quân hiểu ra nguyên do Lão Đổng tức giận:" Ý anh là bị theo dõi ngược rồi?"

" Khả năng là vô cùng cao, nếu không làm sao bọn họ vừa rút một cái là Cừu Địch liền xảy ra chuyện ... Phải tra, tra thật kỹ ghi chéo theo dõi của bọn họ, nói không chừng có phát hiện." Đổng Thuần Khiết vừa nói vừa cầm điện thoại lên gọi cho Từ Phái Hồng:

Đặt điện thoại xuống thì đã sắp trưa rồi, bọn họ không dám đào sâu khai thác tin tức, giám sát ngoại vi thực ra ai cũng hiểu là việc làm có còn hơn không, đối phó với dân thường còn được, đối phó với gián điệp không có mấy hiệu quả thực tế. Cũng không có tin tức gì truyền về, nội bộ chỉnh đốn.

" Tôi thấy ..." Đới Lan Quân do dự nói:

Đổng Thuần Khiết cắt lời:" Đừng đoán bừa:

" Ý tôi nói ..." Đới Lan Quân muốn biểu đạt suy nghĩ của mình:

" Tôi biết." Đổng Thuần Khiết lại lần nữa cắt lời làm Đới Lan Quân nghẹn trừng mắt lên, Lão Đổng chỉ bản thân:" Không cần nói gì hết, cô nhìn cái mặt của tôi đi, tôi không nói đùa đâu, tôi cũng không sợ cô cười, tôi thích Cừu Địch còn hơn cô. Cậu ta ích kỷ, thù dai, tham tiền nhưng vào thời khắc quan trọng, cậu ta không đánh mất bản thân, biết đặt đại nghĩa lên trên, cậu ấy đáng lẽ đã là một đồng chí xuất sắc của chúng ta, cậu ấy lại không gặp may, không có xuất thân tốt giống thứ vô dụng như thôi."

" Tôi không cần biết ai dám ra tay với cậu ta, để tôi nắm được thóp, tôi sẽ truy tới tận cùng."

Lão Đổng có tư cách nói câu này, bằng vào chuyện hắn bỏ năm năm thực hiện kế hoạch ích không ai dám xem nhẹ quyết tâm và kiên trì của hắn. Đới Lan Quân cứ nghĩ Lão Đổng phải ghét Cừu Địch lắm, cô chợt hiểu, từ góc độ nữ nhân nhìn nam nhân, có quá nhiều thứ không hiểu được, giống như Lão Đổng cố chấp truy lùng tên hung thủ không rõ tên tuổi hình dáng, đổi lại là người khác thì đã từ bỏ rồi.

" Đó là điều anh nên làm, anh kéo bọn họ vào đây, anh phải có trách nhiệm với họ." Đới Lan Quân bỏ lại một câu, di chuyển tầm mắt, làm ra vẻ bình thản tiếp tục nhìn màn hình giám sát không có chút manh mối nào:

Lão Đổng ngây ra, nghĩ cũng phải, trách người khác không bằng trách bản thân hắn trước, là hắn kéo người không liên quan gì vào, làm đảo lộn cuộc sống của bọn họ. Một nhân viên phụ trách canh giữ ở tầng hai gỗ cửa đi vào, báo cáo một tin tức không ngờ:" Báo cáo, hai người bị cấm túc ở tầng hai đang gây chuyện, bọn họ tuyên bố không thả bọn họ ra, bọn họ sẽ tuyệt thực."

"Đùa cái gì thế, bọn họ mà tuyệt thực à?"

Lão Đổng bực bội đứng dậy, đi theo nhân viên canh giữ xuống lầu, vừa tới cửa cầu thang nghe thấy Bao Tiểu Tam chửi bới, còn lao vào tấn công cả người canh giữ.
Bình Luận (0)
Comment