Chương 130: Vây trong sầu thành khó thoát (3)
Chương 130: Vây trong sầu thành khó thoát (3)
Vừa thấy Đổng Thuần Khiết xuất hiện, Bao Tiểu Tam khựng lại, không hiểu vì sao Lão Đổng lại ở đây, không phải về thủ đô rồi à? Sau đó lập tức hưng phấn reo lên:" Anh Đổng, anh tới rồi, tới cứu chúng tôi đúng không?"
" Tôi không nói thừa với các cậu nữa, tình hình bây giờ là đã xuất hiện chuyện ngoài dự liệu, tôi không thể để các cậu gọi tôi là anh Đổng vô ích ... Bắt đầu từ bây giờ, hai cậu ngoan ngoãn ở lại đây cho tôi, không được đi đâu hết, nguy hiểm chưa được giải trừ, các cậu không thể đi." Lão Đổng nghiêm khắc nghiêm khắc hiếm thấy:
" Ít nhất phải cho chúng tôi biết có chuyện gì chứ? Cừu Địch đâu rồi, sao không thấy cậu ấy." Bao Tiểu Tam lo lắng hỏi:
" Cừu Địch mất liên lạc rồi, khả năng đã bị đối phương bắt được." Lão Đổng nói thẳng nguyên nhân, đồng thời phân tích tình cảnh nguy hiểm của hai người bọn họ, quả nhiên cả hai bàng hoàng không nói gì nữa, chỉ liên tục giục Lão Đổng nhất định phải cứu Cừu Địch, bọn họ sẽ không gây chuyện nữa:
Buổi trưa sắp qua đi, Lão Đổng ngồi trong văn phòng suốt cả một buổi sáng, đến gần trưa Lão Đổng cầm bút, bắt đầu viết vèo vèo. Đới Lan Quân theo dõi màn hình khô mắt, đứng dậy bổ sung nước, nhìn thấy Lão Đổng đang viết lách thì tới gần xem:" Anh muốn công khai chuyện ở Nam Cương sao?"
Thứ Lão Đổng viết là bản thảo tin tức, phàm là tin từ Cục an ninh quốc gia đưa ra, e rằng các công ty truyền thông sẽ tranh nhau vỡ đầu. Lão Đổng vừa viết vừa nói:" Không có cái nhìn toàn cục thì cả việc nhỏ trước mắt cũng không làm nổi, trừ tin tức chính thống, chúng ta không có phương thức giao lưu nào khác với đối phương."
Đúng là chỉ có thương thức này mới có thể giao lưu với kẻ đứng sau, nhưng đây là giao lưu một chiều, hơn nữa đây là nội dung bảo mật, còn phải được cục cho phép đã. Đới Lan Quân đi qua đi lại suy nghĩ tính khả năng của chuyện này:" Dùng phương thức này truyền tin cho đối phương, liệu đối phương có tin không? Anh có thể viết như thế, nhưng khi tin tức được cho đăng sẽ bị bên truyền thông sửa chữa, chau chuốt lại, hoặc xóa giảm bứt nội dung ... Chúng ta kiểm soát thông tin là điều cả thế giới này đều biết."
" Thứ do chính phủ công bố, xưa nay đều không thể chứng thực, đây cũng là điều cả thế giới đều biết. Nhưng chúng ta không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể coi đây là thăm dò." Đổng Thuần Khiết vung tay lên vỗ bàn đánh sầm:" Liên hệ với Trần Ngạo, bảo hắn xin chỉ thị cục trưởng Trần, tôi muốn thông tin này phải được công bố trong vòng hai tiếng."
Lần này Đới Lan Quân rất có tự giác của cấp dưới, không một chút dị nghị.
Rất nhanh có thể tìm trên di động công bố công khai của tổng cục an ninh quốc gia. ... Thời gian gần đây ở Nam Cương vừa phát được một vụ án thăm dò phi pháp, bắt một nghi phạm, bắn chết ba người, thu giữ lượng lớn công cụ đo đạc. Theo như người phát ngôn của bộ công an chỉ ra, hiện giờ trong biên cảnh nước ta vụ án thăm dò phi pháp xuất hiện động tĩnh mới, chúng thuê nhân viên vũ trang phi pháp, tiến hành tác nghiệp thực địa, tính nguy hiểm của bọn chúng ngày càng cao, không ngoại trừ sự tham ra của thế lực gây chia rẽ nước ngoài ...
Thời gian dần dần trôi về buổi chiều, mua hè phương bắc nóng nực, buổi chiều chắc chắn không phải thời điểm dễ chịu trong ngày, trời lặng gió, với người bắt cuộc phải xuất hiện ngoài trời mà nói là sự đau khổ, ai nấy mồ hôi đầm đìa.
Lần nữa lái xe tới gần Bách Nhưỡng, bộ đôi cao thấp đó giống như người bình thường, bỏ xe đi bộ một ki-lô-mét, đi thẳng về phía bắc rồi lại quay về, tiếp tục đi bộ, quan sát tình hình không có gì khác. Bách Nhưỡng vẫn cứ kinh doanh bình thường, trước cửa vẫn đỗ đủ các loại xe đắt tiền san sát, bảo an vẫn như mọi khi buồn chán đứng ở cửa, thi thoảng uể oải ngáp dài. Bên trong sân những cô gái mặc Đường trang mang đồ uống rượu tha thướt đi qua, căn bản không có gì khác biệt.
Đúng rồi, cả tiểu khu cao cấp kia cũng không có gì khác thường.
Khi đi bộ sắp tới chỗ đỗ xe, tên cao chịu đựng tới cực hạn rồi, vuốt tóc trán một cái, vẫy tay ra mồ hôi, chửi um lên:" Con mẹ nhà nó, nóng thế này mà còn bắt chúng ta chạy đi chạy lại, làm gì giống có chuyện gì chứ? Nếu bảo tôi nói thì chẳng qua là một thằng lưu manh muốn kiếm tiền, đéo ai thèm quan tâm tới nó đâu, cứ làm mọi chuyện rối cả lên, nó có biết cái đếch ấy."
Tên lùn lấy khăn tay thấm mồ hôi, nãy sờ xem di động, đưa cho tên đồng bọn. Tên cao xem xong trả lại di động, tiếp tục chửi:" Con mẹ nó bọn cơ quan nhà nước làm ăn quan liêu, chuyện xảy ra cả tháng rồi mới đem công bố, hại lão tử chạy đi chạy lại."
" Kêu ca gì, tin tốt đấy." Tên lùn cất di động đi, trong lòng yên tâm hẳn:
" Hả, thế là làm sao?"
" Tin tức công bố ra ngoài tức là vụ án coi như đã tới giai đoạn kết thúc điều tra rồi, chỉ còn đem ra xét xử kết án. Đồng thời chứng tỏ rằng đã bắt được đám thăm dò phi pháp rồi, lập được thành tích rồi ... Điều này cũng có nghĩa là chúng ta được giải phóng rồi, ông chủ không bị bắt, hoặc là đã chạy thoát kiếm chỗ kín đáo trốn rồi trong thời gian ngắn không lộ diện đâu, hoặc là chết rồi, nếu rơi vào tay chính phủ thì sẽ đừng mong thấy loại tin này trên báo."
" Vậy sao đây? Chỗ kia còn có một tên đang nằm."
" Tôi đoán kết thúc ở đây rồi, còn làm gì nữa cũng chỉ là vẽ rắn thêm chân thôi."
Tên lùn vừa đi vừa gọi điện, báo cáo cho phía bên kia, quả nhiên là nhận được tin tức rút lui.
Thời gian tiếp tục trôi không lâu, xúc tua của chuyện này đã vươn tới một người không liên quan.
Một nam nhân trung niên ngồi trên một chiếc xe Mercedes đắt tiền, xe đang đi về phía Đại học Trường An, không dùng lái xe, hắn tự mình lái, trên ghế phụ lái đặt một bó hoa hồng lớn đỏ rực mướt mát, bên trong xe phát ra tiếng nhạc nhẹ nhàng, mặt hắn cười rạng rỡ dào dạt ... Chà, chắc chắn là đi hẹn họ rồi, nam nhân đi tán gái lúc nào cũng có cái bộ dạng đầu bòi này.
Có điều nam nhân này xem chừng không phải là người bình thường, mà là loại có tiền, không phải là loại có chút tiền vênh váo đâu, mà định nghĩa có tiền này tức là loại khiến người ta có thể gạt bỏ đi hạn chế tuổi tác của hắn, có thể làm những việc không tương xứng với tuổi tác ... Ví như tán gái!
Tiếng nhạc chuông điện thoại rất có phong cách vang lên, hắn liếc nhìn một cái, là số điện thoại không tên tuổi, nhưng không hề xa lạ, hắn ấn nút nghe:" Tôi là Yến Đăng Khoa đây, có chuyện gì vậy?"
" Chuyện nhỏ thôi, tôi có kiến nghị này, giám đốc Yến ... Chuyện liên quan tới Lý Tòng Quân khả năng còn có chút phiền toái, tôi kiến nghị anh đem những người đã từng gặp Lý Tòng Quân, bất kể là thật hay giả, bất kể là bảo an hay phục vụ viên đều xử lý đi, nếu như thay được toàn bộ phục vụ viên thì càng tốt hơn." Đối phương vừa lên tiếng đã đưa ra yêu cầu quá đáng: