Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 461 - Chương 131: Vây Trong Sầu Thành Khó Thoát (4)

Chương 131: Vây trong sầu thành khó thoát (4) Chương 131: Vây trong sầu thành khó thoát (4)

Nam nhân trung niên đó chính là Yến Đăng Khoa, ông chủ thực sự của Bách Nhưỡng Tửu Trang, nói ra cũng là nhân vật có vai vế ở Trường An này, gia sản tới vài trăm triệu, hơn nữa trong tay còn có một ít đàn em tay chân không sạch sẽ, không phải loại để chó mèo nào đó có thể tùy tiện dọa nạt.

"Tiểu Đường, cậu đừng cho rằng cậu gọi ra được tên vài đại hộ ở thủ đô là có thể tới chỗ tôi chỉ tay múa chân nhé. Cậu tự đặt tay lên ngực mà nói đi, lần trước cậu nhờ tôi, tôi có nể mặt cậu không? Làm người không thể được đằng chân lân đằng đầu như thế, Bách Nhưỡng không phải của cậu nên cậu không thấy xót phải không? Cậu nghĩ rằng Bách Nhưỡng bồi dưỡng ra được một phục vụ viên dễ lắm à? Các cô gái ở đó không phải loại gái gọi chỉ biết khoe mông khoe ngực ở mấy hộp đêm cậu hay tới."

Yến Đăng Khoa nổi giận, hỏng hết tâm trạng, hắn ghét nhất là người ta xen vào chuyện làm ăn của mình:

"Đừng giận giám đốc Yến, hòa khí mới phát tài mà, tức giận lên chỉ sinh ra rắc rối thôi, tôi kiến nghị là để tránh anh bị tai bay vạ gió."

Đối phương vẫn bình thản nói:

"Cậu bớt dọa tôi đi, với lại tôi căn bản không biết Lý Tòng Quân là thằng buồi nào, liên quan gì tới tôi chứ?"

Yến Đăng Khoa càng nói càng nóng hơn:

"Nhưng hắn lại mượn chỗ của anh, làm việc không nên làm, hơn nữa anh còn cung cấp hỗ trợ, loại chuyện này, anh chắc sẽ không muốn ai tra ra được chứ?"

"Tra ra được thì làm quái gì, tôi căn bản không biết gì hết, cậu tưởng tôi không quen biết người bên công an à? Chuyện này căn bản không có chứng cứ gì hết."

"Đúng phạm pháp phải có chứng cứ, có điều đó là phía công an thôi, nếu là bên An ninh quốc gia thì sao? Anh biết cách họ làm việc chứ, nghi ngờ là bắt trước, tính sau ..."

Đối phương dọa một cái, quả nhiên Yến Đăng Khoa im re ngay, giọng hắn vẫn trầm ổn:

"Biết nghe lời khuyên của người khác thì mới đi xa được, nếu tôi mà hại anh thì anh cùng lắm chỉ tốn vài đồng tiền thay nhân viên thôi, còn nếu có sự cố cố gì khác thì anh tự châm chước. Tôi gửi cho anh một tin nhắn, hắn là ai thì anh tự đánh giá."

Điện thoại cúp rồi, Yến Đăng Khoa vội vàng kiếm một chỗ đỗ xe bên đường chờ đợi, lòng đầy hồ nghi. Không bao lâu sau thì tin nhắn gửi tới di động của hắn, đó là tin trên mạng nói về phá một nhóm gián điệp nước ngoài, hắn sợ tới suýt rơi điện thoại, cuống cuồng gọi điện về Bách Nhưỡng an bài:

"Trừ cô ra, tất cả người từng gặp Lý Tòng Quân, biết chuyện này, cho hai tháng tiền lương rồi đuổi hết đi."

Điện thoại gọi cho giám đốc của Bách Nhưỡng, xử lý xong chuyện này hắn ngả ghế ra nằm khép mắt lại, ổn định tinh thần, đánh giá được mất. Hắn tự thấy vấn đề của mình không lớn, gạt bỏ chuyện đó khỏi đầu, tìm lại trạng thái khi nãy, tiếp tục việc mà mình chưa làm xong ... Thì đi hẹn hò chứ sao. Thời xưa có câu, người có tên, cây có bóng, thời buổi này phải là xe có nhãn, quần áo có hiệu, chiếc xe đắt tiền này lái vào trường đại học, bảo an không dám ngăn cản, chỉ chạy tới hỏi một câu mang tính tượng trưng rồi cho đi luôn. Xe đi tới gần khu phòng học thì dừng lại, Yến Đăng Khoa xem thời gian, sắp tới giờ tan học rồi, hắn phải lấy dũng khí một thời gian dài mới quyết định làm như thế, với thân phận cùng với cái tuổi đã gần 40 của hắn, vậy mà còn cầm một bố hóa tới trường học ngốc nghếch theo đuổi nữ nhân, truyền đi trong giới có mà bị cười rụng răng.

Thực ra Yến Đăng Khoa cũng biết Trang Uyển Ninh chưa lâu, thời gian trước hắn cùng vài người bạn trong giới kinh doanh tới vũ trường, đó là nơi rất chuyên nghiệp đứng đắn, chuyên nhảy điệu latin theo tiêu chuẩn quốc tế rất cao nhã, nơi ra vào của giới thượng lưu Trường An và danh nhân, phú thương nước ngoài. Nơi như thế chính là sân khấu thích hợp nhất cho các cô gái thể hiện cái tôi, họ không chỉ khoe trang phục đẹp nhất, còn cả vị trí đẹp nhất trên thân thể. Yến Đăng Khoa nhảy không tốt, nhưng hắn lại thích nơi như thế này, vừa hưởng thụ thỏa mãn thị giác, có thể có tiếp xúc thân mật một cách chính đáng với các cô gái trẻ. Với thân phận và địa vị của hắn, nơi chính thức và sang trọng như thế mới thích hợp. Những cô gái xuất hiện ở đây hoàn toàn không thua kém gì đám gái nhảy ở những hộp đêm, lại không có vị phong trần, chính là khẩu vị của hắn. Khi Trang Uyển Ninh đi ngang qua bên cạnh Yến Đăng Khoa đã hớp hồn hắn, khi đó cô hơi khép mắt, lắc lư đầu thưởng thức âm nhạc, mang theo mùi nước hoa thoang thoảng, hắn chú ý đầu tiên là cẳng chân trắng như tuyết, cùng với giày cao gót, mũi giày nho nhỏ, xinh xinh.

Bạn nhảy của Trang Uyển Ninh là thanh niên chừng ba mươi rất đẹp trai, hai người họ vừa xuất hiện đã khiến không khí vũ trường lên tới cao trào hiển nhiên là nổi tiếng ở nơi này, nhảy hết một khúc, tiếng hoan hô, tiếng vỗ tay không dứt, còn hôn nhau giữa sàn nhảy. Lúc đó Yến Đăng Khoa say rồi, không phải say rượu mà là say người, hai mắt sáng dập dờn, không phải hai mắt cùng sáng, mà lúc sáng mắt này, lúc sáng mắt kia, như có đốm lửa nhảy qua nhảy lại. Hắn nhận ra bạn trai của Trang Uyển Ninh, đó là Mã Bác, công ty hai bên có nghiệp vụ làm ăn qua lại, thậm chí có thể nói, hắn là khách hàng lớn nhất của Công ty Bác Thức. Tuy Yến Đăng Khoa chỉ gặp Trang Uyển Ninh một lần nhưng hoàn toàn bị cô lấy mất hồn vía, vốn không hạ được quyết tâm theo đuổi cô, dù sao người ta có bạn trai rồi, hai bên quan hệ không tệ. Nhưng chỉ chưa đầy ba ngày sau hắn khi lại được Trang Uyển Ninh, cô mặc một bộ sườn xám trắng muốt, thêu hoa mẫu đơn vàng, chỗ xẻ không cao, quá đầu gối một chút, đoan trang tú lệ, đứng trong đám đông như ánh trăng sáng giữa đêm đen, hắn lần đầu biết thế nào là tuyệt sắc giai nhân, thế là toàn bộ đắn đo biến thành quyết tâm, vì cô gái ấy xứng đáng để nam nhân làm bất kỳ điều gì. Reng reng reng, tiếng chuông vang lên khắp toàn trường, tinh thần Yến Đăng Khoa tức thì cũng kích động theo, hít sâu một hơi, ôm bó hoa hồng rực rỡ, đứng ở bên sân thể thao nhỏ trước phòng học.

Đám sinh viên đi ngang qua không ít người ngạc nhiên, số ít che miệng cười, cũng có vài cô gái làm động tác cổ vũ, phần đông thì thầm với nhau, sao ông chú bất lương cũng mò tới trường học tán gái rồi, thời buổi gì thế? Không phải là không có đám nhà giàu bất lương tới đây lừa gạt nữ sinh, người ta hay dở biết đỗ xe ngoài trường, các cô gái nhanh nhanh đi ra lên xa đóng cửa lại, chứ ai lại mặt dày mày dạn như người này.
Bình Luận (0)
Comment