Chương 132: Vây trong sầu thành khó thoát (5)
Chương 132: Vây trong sầu thành khó thoát (5)
Yến Đăng Khoa biết người ta đang xì xào nói những lời chẳng hay ho gì về mình, nhưng hắn hoàn toàn không để ý người khác dùng ánh mắt gì nhìn mình, vì ánh mắt hắn si dại nhìn về phía trước, một bóng hình xinh đẹp mái tóc dài thẳng mượt mà, vẻ đẹp dịu dàng khiến người ta thấy lòng bình yên, hai tay ôm chồng sách trước ngực, người con gái độc nhất vô nhị trên thế gian. Hắn đi nhanh tới, mái tóc của cô ấy, đôi mắt của cô ấy, nụ cười của cô ấy, chính là phong cảnh mỹ diệu nhất cuộc đời này.
"Cô giáo Trang."
Yến Đăng Khoa gọi một tiếng, ôm bó hoa lớn tới trước mặt Trang Uyển Ninh:
Trang Uyển Ninh sững người, khẽ cắn môi dưới, ngại ngùng nhìn hai vị đồng nghiệp đi bên cạnh, một nam một nữ, đồng nghiệp nam thất vọng ra mặt, đồng nghiệp nữ cười, hai đều tránh đi. Cô không nhận bó hoa mà nói rất rõ ràng:
"Giám đốc Yến, anh cũng chơi trò này sao, tôi có bạn trai rồi."
"Không sao cả, tôi còn có vợ cũ cơ mà, bất kể đối thủ cạnh tranh có bao nhiêu chăng nữa, tôi đều có lòng tin quyết phân cao thấp."
Yến Đăng Khoa vẻ mặt nghiêm túc nhưng giọng nói ôn nhu:
"Được rồi, tôi tôn trọng sự tự tin của anh, có điều tôi không thể nhận quà của anh, cám ơn."
Trang Uyển Ninh cười lịch sự đáp lại, lách người qua một bên rồi đi: Yến Đăng Khoa sao dễ bỏ cuộc như vậy được, vẫn đi theo Trang Uyển Ninh:
"Cô giáo Trang, đừng như thế, hoa hồng không tính là quà, tôi còn muốn mời cô đi ăn cơm nữa ... Tôi biết, tuổi tôi đã hơi nhiều rồi, nhưng tôi thấy trừ tuổi tác ra, cũng không có gì là không thể tiếp nhận. Tôi hoàn toàn chân thành, chẳng lẽ cô không cho tôi chút cơ hội nào sao?"
Trang Uyển Ninh dừng lại, cô nhìn Yến Đăng Khoa ăn mặc như chú rể sắp bước vào lễ đường, hơi đứng tuổi một chút, nhưng người ta có tiền, chăm sóc tốt, đẹp trai ngời ngời. Cô không hề biết bị Yến Đăng Khoa nhắm từ trước, với cô thì bọn họ chỉ tình cờ gặp nhau trong một lần triển lãm tranh, bạn trai cô còn giới thiệu hai người với nhau, vậy mà từ đó trở đi hắn cứ bám riết lấy cô, khéo léo từ chối hắn không ít lần, hắn vẫn không nản chí. Cô không thấy ghét, nhưng không có cảm xúc gì, trầm tư một lúc rồi hỏi:
"Cơ hội rất quý giá, anh chắc chắn là nhất định muốn làm như thế chứ?"
"Không quý sao có thể khiến người ta động lòng, khiến người ta trân trọng."
Yến Đăng Khoa tỏ thái độ không lui bước, sự tự tin của nam nhân thành đạt, trưởng thành, thực sự không thể nói rất có sức hút:
"Vậy xem ra anh muốn tìm một nữ chủ nhân cho ngôi nhà của mình?"
Trang Uyển Ninh tủm tỉm cười:
"Không chỉ thế, tôi còn muốn ôn lại những năm tháng thanh xuân lãng mạn trước kia."
Yến Đăng Khoa thích loại yên đương kiểu đàm phán này, chuyện gì cũng có thể thương lượng được:
"Vậy thì tôi ra điều kiện nhé, chúng ta không cần phải chia nhỏ các bước như vậy, xác định ngay trong một lần, người kinh doanh thành đạt như anh thích như thế phải không?"
"Được, không thành vấn đề."
Yến Đăng Khoa hào sảng tuyên bố:
"Được, điều kiện của tôi là như thế này, nếu như anh muốn tôi làm nữ chủ nhân trong nhà, vậy anh phải lùi lại vị trí thứ hai. Cho nên mời anh đem toàn bộ tài sản đứng tên anh chuyển sang cho tôi, đồng thời mời luật sư, đi công chứng. Khi đó chúng ta sẽ bàn luôn tới việc đám cưới, được không? Hơn nữa còn tính là tài sản tiền hôn nhân của tôi, cho dù tôi có trở thành vợ cũ tiếp theo của anh, thì toàn bộ tài sản cũng vẫn đi theo tôi, anh thấy sao?"
Trang Uyển Ninh nói không chút khách khí, cô có thể đẹp như đóa sen trắng, không có nghĩa là cô dịu dàng yếu đuổi mỏng manh như hoa, ngược lại cá tính, mạnh mẽ, dứt khoát mới là nội hàm của cô: Yến Đăng Khoa thoáng cái không còn giữ được phong độ nữ, ấp a ấp úng:
"Tàn nhẫn quá ..."
"Nữ nhân không tàn nhẫn với nam nhân một chút sao tồn tại được? Điều kiện của tôi là thế đấy, không thương lượng, chỉ một bó hoa hồng muốn dỗ tôi vui vẻ, anh tưởng nữ nhân đều ngốc sao? Anh biến vợ thành vợ cũ, anh không thấy tàn nhẫn à?"
Trang Uyển Ninh nói xong quay người đi luôn: Yến Đăng Khoa chết đứng, trước giờ Trang Uyển Ninh luôn dịu dàng đúng mực, không ngờ có một cá tính dữ dội như vậy, khi định thần lại thì người ta đi xa rồi. Cá tính, thực sự rất cá tính, Yến Đăng Khoa không bị đả kích mà còn càng thích hơn, hưng phấn đuổi theo:
"Khoan đã, cô giáo Trang, tôi xin lỗi, tôi không nên dùng loại ngữ khí đó nói chuyện với cô ... Cô đừng đi mà."
Một người đuổi, một người chạy, không lâu sau Yến Đăng Khoa hậm hực quay lại, không ngờ Trang Uyển Ninh đi thẳng vào Ký túc xá nữ, thế là hắn bị bác gái quản lý khu Ký túc xá chặn lại, nhét cho mấy trăm đồng cũng không ăn thua, bác gái chỉ thẳng tay ra ngoài cổng, giọng như cái loa:
"Nữ sinh trong Ký túc xá bị hại đời còn ít à? Tôi xem cậu cũng tuổi cả đống thế này mà còn không biết xấu hổ ..."
Thế là trong ánh mắt khinh bỉ của một đám nữ sinh ra vào cộng một đám nam sinh lởn vởn trước cổng, Yến Đăng Khoa che mặt mà đi. Từ lúc mặt trời mọc tới khi mặt trời lặn, một ngày bận rộn gần đi tới hồi kết khi bóng tối dần phủ xuống, trong tòa thành này có bao nhiêu người tới, bao nhiêu người đi, bao nhiêu người mắc kẹt trong cuộc sống quanh năm bề bộn, bao nhiêu người chẳng có việc gì, đều không quan trọng, cho dù có mất tích vài người cũng chẳng gây ra được chút gọn sóng nào với thành phố được coi như một cuốn sách lịch sử sống này.
Cách Trường An 45 ki-lô-mét, một ngọn núi nhỏ trong núi Ngọc Sơn, chẳng có trăng sao soi chiếu, khu tòa biệt thự dang dở chìm trong bóng bối hãi hùng, dưới tòa nhà, tầng hầm, nơi ẩm thấp mà ngột ngạt, vẫn còn một ngọn đèn dự phòng vẫn phát sáng. Đột nhiên Cừu Địch đang nằm trên mặt đất giật mình ngồi bật dậy như gặp phải ác mộng. Toàn thân toát mồ hôi, Cừu Địch thở hồng hộc, y nằm mơ bị người ta bắn vỡ đầu, cảnh tượng còn kích thích hơn cả bắn Counter-Strike. Tỉnh dậy rồi càng kinh hoàng hơn, không phải mơ, mình vẫn còn trần truồng nằm đó, quần áo vứt bừa bãi trên mặt. Vừa tỉnh lại một cái, ký ức tràn về như thủy triều, chuyện ở nơi này thực sự đã xảy ra, y thiếu chút nữa bị người ta bắn chết rồi.
Suy nghĩ đầu tiên là mình còn sống hay chết? Cừu Địch đưa tay lên sờ mặt mũi, lại sờ chân tay người ngợm hình như không thiếu thứ gì, nhéo đùi một cái, hơi quá tay, đau tới hét lên, sờ dưới đất, sàn xi măng. Cừu Địch òa một tiếng khóc như trẻ con lên ba, nhưng trong lòng thì lại vui sướng không gì sảnh bằng, liên tục vỗ má đấm người cảm nhận sự tồn tại của thân thể, khóc nấc lên:
"Còn, còn sống ... Mình vẫn còn sống! Ông trời ơi ... Còn sống!"