Chương 133: Thả con tôm nhỏ về sông (1)
Chương 133: Thả con tôm nhỏ về sông (1)
Hai tay Cừu Địch giang rộng, mặt ngửa ra sau nhìn trần tầng hầm xây dựng dở dang nham nhở, hít không khí toàn mùi ẩm mốc, vừa khóc vừa cười như điên. Đến lúc khóc đủ rồi, cảm xúc dịu đi đôi chút mới nhận ra trói chân trói tay được cởi rồi, chuồn, chuồn mau. Cừu Địch cuống cuồng mặc vội quần áo vào, phải mau mau rời ngay chỗ này, nửa chừng lại tỉnh ra, à, có lẽ chẳng cần vội gì, mình còn sống tức là không sao nữa, đối phương coi y chẳng là cái gì, thả cho rảnh nợ rồi, một viên đạn cũng tiếc.
Mặc quần áo vào Cừu Địch càng tỉnh táo hơn, đến khi đứng dậy một cái thì loạng choạng, ngã lăn ra đất, toàn thân ê ẩm. Ngủ trên nền xi măng lạnh quá lâu, bị hàn khí xâm nhập rồi, nằm xuống, tự xoa bóp chân tay, lưng vai, bất ngờ phát hiện ra, đầu óc mình rất tỉnh táo, cực kỳ tỉnh táo, cứ như vừa ngủ một giấc no nê tỉnh lại vậy, hoàn toàn khác lần trước đầu óc mơ màng phải cố lắm mới giữ được tỉnh táo.
Vừa ngồi làm nóng thân thể vừa quan sát xung quanh, đây là một cái tầng hầm, chỉ có một ánh sáng từ cái đèn sạc pin, lối ra là cửa sắt, đúng là chỗ giết người bịt miệng tốt. Cừu Địch thậm chí còn nhìn thấy lỗ đạn trên mặt đất và vết đạn bắn lên tường ...
Nhớ lại vẫn lạnh sống lưng, khi đó thực sự là cửu tử nhất sinh! Làm ấm thân thể xong, Cừu Địch bật người dậy, thoáng cái toàn thân đông cứng, sợ hãi lan tỏa toàn thân, không xong rồi, cửa sắt, khóa ở bên ngoài. Y có thể thò tay ra từ lỗ nhỏ, sờ được vào cái khóa cực lớn, giật trong vô vọng. Thế là thoáng cái từ hưng phấn hạnh phúc vì thoát nạn lại quay về hoảng loạn sợ hãi, bọn khốn kiếp chúng định bỏ cho mình chết đói à?" Có ai không? ... Cừu tôi với! Ngoài đó có ai không? ..."
Cừu Địch cố rướn miệng tới lỗ trên cửa sắt hét thật lớn, nhưng vô ích, hét tới khản giọng, hét tới khô cổ. Nơi này chắc không có người ở, chúng mới mang mình tới đây tra khảo lại nổ súng, mồ hôi túa đầy đầu." Cứu tôi với, tôi bị nhốt trong hầm ..."
"Có ai không, cứu ..." Giọng khàn đặc rồi, không hét được nữa, Cừu Địch ngồi bệt xuống đất, hai mắt mở to vô hồn, bốn bề không một tiếng động, đừng nói tiếng người tiếng xe cộ, tiếng côn trùng cũng chẳng có. Phải rồi, đám người An ninh quốc gia không phải luôn bám theo mình sao, không phải lo, bọn họ sẽ sớm cứu mình thôi ... hi vọng vừa nhen lên lại bị chính y dập tắt, đừng mơ mộng nữa, mình đã bắt bao lâu rồi, nếu đám người đó biết thì đã cứu mình. Có lẽ từ lúc họ đóng băng tài khoản cũng là lúc từ bỏ ba anh em họ, coi họ như quân bài hết giá trị sử dụng rồi. Đúng lúc tuyệt vọng thì một tiếng chuông phá vỡ tĩnh mịch, Cừu Địch sợ tới cả người run bắn, nhìn xung quanh, mới phát hiện là cái đèn dự phòng đang kêu, đưa tay nhấc nó lên, phát hiện ra một chiếc di động dùng băng dính quấn ở dưới. Màn hình sáng, hiển thị một số điện thoại xa lạ, chớp sáng chớp tắt, ở cái nơi yên tĩnh như phần mộ này, vô cùng quỷ dị. Nhận máy hay không à? Cửa sắt khóa chặt, bốn phía là tường bê tông, Cừu Địch làm gì còn lựa chọn nào khác. Đó là chiếc điện thoại giành cho người già, rất xấu, cục mịch, bàn phím to, loại này pin khỏe, tín hiệu lại mạnh, loa lớn, trong hầm kín nghe váng tai. Cừu Địch run run cầm lên, đưa lên tai, nhận máy, giọng thều thào:
"A lô!"
"Xin chào, tỉnh rồi hả?"
Giọng đối phương rất cuốn hút, âm điệu hơi lạ, giọng nữ, giống như hát sơn ca vậy, nghe rất cao:
"Tỉnh rồi."
Đầu óc Cừu Địch vận chuyển hết tốc lực, tính toán cách thoát thân, phải làm sao đây, tỏ vẻ đáng thương ư, cầu xin ư, y sẵn sàng làm mọi việc để được sống, vấn đề là cách nào mới là chính xác:
"Giỏi đấy, tố chất tâm lý rất tốt, không hề cuống quít khóc lóc van xin, nếu vậy thì chúng ta có thể giao lưu với nhau rồi, anh không có ý kiến gì chứ?"
Đối phương khách khí hỏi: Tim Cừu Địch thoáng cái dừng lại một nhịp, y biết mình muốn thoát thân không thành vấn đề gì, nếu người ta muốn giết người bịt miệng hay muốn giam giữ đều rất dễ dàng. Nếu đã gọi điện tới thì đống thịt này của mình còn có tác dụng, nếu không phí công làm gì đúng không? Thế thì muốn sống, cách duy nhất là phải thể hiện được sự hữu ích của mình, y hít thở sâu lấy lại bình tĩnh:
"Hình như tôi đâu có quyền ý kiến gì phải không?"
"Hi hi, không những tố chất tốt mà lại còn rất thông minh nữa, xem ra nhãn quang của ông chủ rất tốt, cho nên chiêu mộ anh. Anh và ông chủ có quen nhau lắm không? Chính là người tên Lý Tòng Quân ấy."
Đối phương hỏi:
"Không quá quen, lão đại của tôi là Lão Thu, à là Ninh Tri Thu, Lý Tòng Quân là lão đại của lão đại tôi, gặp một lần, đi cùng một đoạn đường, không nói chuyện được mấy câu."
Cừu Địch lúc này không dám có sai sót nào:
"Không sao, ông chủ không tùy tiện gặp người khác đâu, nếu đã để anh thấy mặt rồi, chắc chắn nhìn trúng anh ở điểm nào đó ... Bây giờ cả lão đại và lão đại của lão đại anh đều không còn, tôi chính là lão đại của anh, không ý kiến gì chứ?"
Đối phương đi thẳng vào chủ đề:
"Không ý kiến gì hết."
Cừu Địch đáp:
"Trả lời nhanh quá đấy, có phải là nóng lòng muốn thoát thân rồi không?"
"Dù trả lời chậm thì cũng trả lời thế thôi mà, chị nói đúng không? Lão đại."
"Đúng thế, thông minh, tố chất tâm lý tốt, còn rất thức thời, tôi có chút thích anh rồi đấy."
Giọng đối phương có hơi đùa cợt:
"Này, có hận tôi không, tôi là người phái người bắt anh đấy."
"Không hận, cùng lắm là hận cái thân phận Lý Tòng Quân này thôi, chúng ta chẳng quan biết, chị chẳng nhắm vào tôi."
Cừu Địch chọn lời dễ nghe để nói:
"Đúng thế, con người sống phải biết nhìn về phía trước, nếu anh đã thông suốt như thế, vậy tôi cho anh một thân phận hoàn toàn mới, sau đó anh giúp tôi một chuyện nhỏ, sau đó nữa tôi cho anh một khoản thù lao hậu hĩnh, anh sẽ tự do, muốn đi đâu thì đi. Hoặc anh muốn ở lại cũng được, anh có được càng nhiều hơn gấp bội, ít chất cũng phải hơn chục lần khi làm thủ hạ của Ninh Tri Thu đấy."
Giọng đối phương trở nên êm ái, ngôn từ ra sức cám dỗ: