Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 464 - Chương 134: Thả Con Tôm Nhỏ Về Sông (2)

Chương 134: Thả con tôm nhỏ về sông (2) Chương 134: Thả con tôm nhỏ về sông (2)

Mấy lời dụ dỗ đó thì dù là Cừu Địch mấy năm trước mới ra trường còn chẳng tin nữa là bây giờ:

"Loại tình huống này, cho dù chị không trả thù lao thì tôi cũng làm."

"Không, anh sai rồi, tôi không hề có ý ép buộc anh, chẳng qua là sợ có người vào quấy nhiễu giấc ngủ của anh mà thôi. Yên tâm đi, anh được tiêm thuốc giải phóng kéo dài, chẳng những không tổn hại tới sức khỏe của anh mà lại còn rất có ích. Tôi thực sự không định giam anh, anh cứ tìm xung quanh đi, với sự thông minh của anh, chẳng lẽ không tìm được chìa khóa à? Tìm được thì gọi điện cho tôi nhé." Đối phương nói xong câu này thì cúp điện thoại luôn:

Chìa khóa ở ngay đây sao? Cừu Địch ngay lập tức theo bản năng lao tới nhấc cái đèn lên, quả nhiên là dưới đèn thì tối mà, y tức giận vỗ đầu mình, chìa khóa buộc ngay cùng với quai của chiếc đèn dự phòng, nếu sớm phát hiện ra thì thoát khỏi đây, không cần nghe cuộc điện thoại tai hại này rồi. Cừu Địch vội vã gỡ chìa khóa ra, ép bản thân phải tỉnh táo, hít thở sâu mấy lần đợi khi tay không còn run nữa mới đưa ra cắm vào ổ khóa, xoay tách một phát, khóa mở thật. Niềm vui tràn ngập cõi lòng, Cừu Địch đẩy cửa chạy ra ngoài, bốn phía xung quanh tối om om, ánh sáng gần nhất cũng rất xa xôi, nhưng y chẳng quan tâm, ra sức ngửa cổ hít thở thật sâu không khí trong lành man mát vào buổi tối, nơi này là trên núi cao, loại không khí đó quen thuộc với y lắm, thoải mái ngồi xuống bấm điện thoại, bên kia vừa nhận máy liền nói:

"A lô, cám ơn nhé!"

Đối phương tán dương:

"Hì hì, không cần khách khí, tốc độ nhanh đấy. Anh nhất định chạy ra ngoài hít thở không khí trong lành rồi nhỉ, nơi đó cách thành phố hơn 30 km, gần như là khu không người. Có phải đói rồi không, ở lối vào có chai nước, bánh mỳ, anh có thể ăn tạm, đói khát khó chịu lắm đấy."

Còn đang nói dở thì qua điện thoại đã nghe thấy tiếng uống nước ừng ực rồi, đối phương bật cười:

"Í, anh chẳng có chút cảnh giác nào thế, không sợ bị hạ độc ở bên trong à?"

"Nếu hạ độc thì đã làm từ lâu rồi, cần gì phải tốn công thế?"

Cừu Địch ăn tới đầy miệng nói không rõ, chỉ thoáng cái đã như gió cuốn mây tàn, ăn sạch sành sanh rồi. Hai bánh mỳ kem sữa đóng gói thôi, chẳng bõ dính răng, ít ra thì cái bụng cũng không kêu nữa, cổ đỡ rát, sức lực trở lại chút ít. Đêm tối trên núi, người các có thể sợ hãi, nhưng Cừu Địch lại tự tin thêm bội phần, nếu y muốn đi, hoàn cảnh này không ai cản nổi:

"Ăn xong rồi, cám ơn nhé."

"Đừng khách khí, rất nhanh thôi anh sẽ quay về thành phố, cuộc sống mỹ hảo đang đợi anh, rời tiểu khu, anh đi bộ chừng 1. 7 km, nơi đó có một chiếc xe đỗ sẵn, tới trước xe thì gọi điện cho tôi, tôi sẽ cho anh biết phải làm gì."

Đối phương lại cúp điện thoại: Không biết đối phương có ý đồ gì, có điều Cừu Địch không quá quan tâm, sống lại lần nữa, y hiện vẫn đang trong trạng thái phấn khích, cứ thế mà làm. Bốn phía tối như mực, thò tay không thấy ngón, nhìn xa không có gì làm cột mốc, gần chỉ có tiếng dế kêu, trong tay thì chỉ có ánh đèn pin yếu ớt từ di động, song không ảnh hưởng tới Cừu Địch tìm ra cánh cổng sắt tiểu khu, bước thấp bước cao xuống núi, quả nhiên là thấy một chiếc Nissan việt dã đỗ bên đường, cửa khóa, không có ai. Chìa khóa, chìa khóa, có kinh nghiệm một lần rồi, khả năng cao chúng để chìa khóa ở đây. Cừu Địch soi đèn pin vào xe, không thấy có chìa khóa, thoáng suy nghĩ, soi khắp bốn bánh xe, quả nhiên chìa khó để dưới bánh trước. Không chút suy nghĩ, phóng ngay xe ra tới đường quốc lộ, thi thoảng có xe đi qua, y dằn kích động muốn phóng xe đi một mạch, với kinh nghiệm làm việc cùng Quản Thiên Kiều, bất kỳ thiết bị có điện là có nguy hiểm, nói không chừng người ta đang theo dõi từ xa. Ném di động, bỏ chạy, suy nghĩ đó vừa hiện lên trong đầu bị Cừu Địch gạt đi ngay, không đúng, bọn chúng lại chịu thả cho mình đi à, suy nghĩ một hồi y bấm số điện thoại kia, giả vờ như lúc này mình mới tìm thấy chiếc xe:

"A lô, tôi tới rồi."

"Lần này mất thời gian hơn, nhất định là anh phải đấu tranh tư tưởng xem nên bỏ trốn hay nên nghe theo tôi, đúng không?"

Đối phương tựa hồ nhìn thấu lòng người: Cừu Địch sảng khoái thừa nhận:

"Đúng vậy, lão đại, tôi chỉ là người nghèo khổ kiếm ăn qua ngày, chị nghĩ tôi còn làm được việc gì lớn sao, lúc này đây tôi chỉ muốn quay về cuộc sống cũ, bán công sức, đổi mồ hôi lấy tiền, yên lòng hơn."

"Anh không nên tự giới hạn bản thân như thế, chẳng lẽ cả đời chỉ dừng lại ở đó thôi? Ngoài ra chúng tôi không định làm khó anh, anh có thể tự bỏ đi, có thể lái chiếc xe kia đi, tôi sẽ cho anh thời gian sung túc để kiểm tra, chiếc xe đó không có định vị và giám sát ... Giờ quyết định thế nào, lên xe chứ?"

Đối phương nói chuyện rất thoải mái:

"Được, vậy thì tôi lên xe."

Cừu Địch vỗ mạnh một cái vào thân xe, giả vờ vừa mở cửa xe, đêm tối thế này ngồi xe tiện hơn, có đi với cái bụng đói thế này thì đi được bao xa chứ:

"Vậy tôi cho anh biết, chìa khóa ở dưới bánh xe trước, dẫn đường về thành phố đã được thiết lập sẵn. Anh về thành phố rồi gọi điện cho tôi, nếu như không về Trường An thì khỏi cần gọi nữa."

Đối phương rất tự tin, cúp điện thoại luôn: Cừu Địch hơi khó chịu rồi, tưởng là lão đại của mình thật đấy à? Bấy giờ Cừu Địch mới thấy dẫn đường đã gài sẵn địa điểm tiếp theo, nhưng tắt ngay, quay đầu xe đi theo hướng ngược lại, vừa đi vừa mắng, con mẹ nó, lão tử đếch làm theo đấy, xem làm gì được nhau ... Đi được vài ki lô mét thì tốc độ giảm dần, trên con đường nối dài với đêm tối kia, không có gì khác thường, nhưng tim y thì bất thường. Không rõ đối phương tự tin như vậy là dựa vào cái gì, y cũng không tin người ta rộng rãi hào phóng như vậy, nếu không định giết y, ngay từ đầu mở sẵn hầm, để y muốn làm gì thì làm, bốn công bố trí thế này ... Mẹ nó chứ, để xem các người bày trò quỷ gì, nghĩ tới đó Cừu Địch quay đầu xe, lái về thành phố Trường An. Ưu thế của bọn chúng là tra ra gốc gác của mình, còn mình thì chẳng biết gì về bọn chúng, nếu cứ thế mà đi, sau này sẽ mãi mãi phải sống trong lo lắng bất an, chẳng biết ngày nào đó nói không chừng chúng tìm đến. Không được, thế thì ít nhất mình cũng phải tìm hiểu xem chúng là ai đã.
Bình Luận (0)
Comment