Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 465 - Chương 135: Thả Con Tôm Nhỏ Về Sông (3)

Chương 135: Thả con tôm nhỏ về sông (3) Chương 135: Thả con tôm nhỏ về sông (3)

Vừa đi vừa tính toán, cho nên đi gần một tiếng mới tới được rìa thành phố, khi dẫn đường vừa truyền ra giọng nói máy móc báo đã vào thành phố, Cừu Địch dừng xe bấm điện thoại gọi lại:

"Này, tôi tới rồi."

"Lại quá thời gian rồi, có phải anh vẫn đắn đo xem có nên chạy hay không, tôi nói đúng chứ?"

Đối phương cười hỏi, tuy giọng cô ta tương đối ôn hòa, nhưng hàm ý đe dọa rõ ràng, anh nằm trong bàn tay tôi rồi, không thoát được đâu:

Cừu Địch nghiến răng:

"Đúng thế, tôi nghĩ đó là điều hiển nhiên thôi, có một người bình thường nào muốn dính dáng vào loại chuyện này chứ nhất là người suýt nữa mất mạng như tôi, quý trọng cái mạng nhỏ này là đương nhiên thôi mà."

"Anh có biết trong lòng mỗi người đều có thành phần không cam lòng với hiện trạng không, điều này càng thể hiện rõ ràng trên người anh. Nếu đúng như anh nói, vì sao ngay từ đầu anh không an phận ở lại quê nhà? Vì sao không an phận kiếm lấy một công ty rồi làm công? Vì sao không an phận làm chuyện kinh doanh nhỏ nào đó? Anh có tất cả những cơ hội đó, nhưng anh không làm, vì trong thâm tâm của anh ngăn cản, một khi anh làm những việc đó rồi, cuộc đời của anh chấm hết ở đó, mãi mãi trôi qua trong bình lặng. Anh trải qua nhiều công việc như thế, là vì anh khao khát một cơ hội chứng tỏ giá trị bản thân, vượt lên người khác, anh tin mình có tài hoa, chỉ là chưa gặp thời thôi."

Giọng nói như ma âm của đối phương truyền vào tai, làm Cừu Địch im lặng rất lâu:

"Lão đại, cứ cho là chị nói đúng đi, nhưng tôi phải làm việc còn mạng mà tiêu tiền chứ, nếu không tất cả là vô nghĩa."

Đối phương cười một tràng:

"Hi hi, chuyện đó không khó như anh nghĩ đâu ... Có thể cho tôi biết vì sao anh đã đi rồi lại quay về không?"

"Tôi có thể không thông minh, nhưng chị chắc chắn không ngốc, bên chị sao có thể không có một chút dự phòng nào chứ? Làm gì cho tôi đi dễ như vậy."

"Nói câu này chứng tỏ anh rất thông minh, vô cùng thông minh, tôi tất nhiên là phải có dự phòng, hơn nữa ngay bây giờ có thể đưa cho anh, ngay ở bên trong hộp chứa đồ phía trước, tự tìm đi."

Cừu Địch sở dưới bảng điều khiển, thấy khoang chứa đồ, một chiếc máy tính bảng đặt ở đó, y mở mấy file video đã đặt sẵn, vừa xem một cái suýt rớt hàm, video thẩm vấn y, video ở Bắc Kinh, trung tâm phụ tùng xe hơi, tới công ty thương vụ Cáp Mạn ... Thậm chí có ảnh chụp nơi y gửi cái xe chở hàng nát, nơi thuê trọ mà y đã trả lại trước khi lên đường với Đổng Thuần Khiết. Đang xem thì điện thoại lại gọi tới." Nói dự phòng kỳ thực cũng không tính là dự phòng gì, đó là bởi vì tôi căn bản không cần phải làm như thế, cho dù bây giờ tôi không cách nào xác định được điều anh nói là thật hay giờ, nhưng tôi vẫn quyết định trao cho anh cơ hội. Tôi không sợ anh chạy, nếu như anh thực sự là thủ hạ của Ninh Tri Thu, số video này sẽ khiến cảnh sát toàn quốc truy lùng anh ... Cho dù anh là người của an ninh quốc gia, video này cũng sẽ hủy hoại nửa phần đời còn lại của anh. Đương nhiên, nếu như anh không phải là cả hai loại đó, chỉ là người bình thường, tôi không ngại ra tay lần nữa, anh có muốn lần nữa gặp phải bắt cóc chuyên nghiệp như vừa rồi không?"

Lửa giận bùng lên trong lòng Cừu Địch, đây mới thực sự là ép người ta lên thuyền giặc, khiến anh lâm vào đường cùng, không còn chỗ nào để y. Có điều đối phương càng nói thế càng khiến Cừu Địch quyết tâm, không để mối họa này lởn vởn quanh mình được, như Trang Uyển Ninh nói, bản tính y là hiếu thắng, không chịu thua bất kỳ ai, cân nhắc một lúc nói:

"Chị có mạnh miệng quá không đấy, cảnh sát cũng chẳng dám nói lưới trời lồng lồng tuy thưa mà khó lọt."

"Ha ha, anh nói đúng đấy, nhưng cảnh sát chịu quy củ chế độ ràng buộc, còn chúng tôi thì không ... Cha anh là Cừu Thiên Quân, mẹ anh là Trương Tú Lan, anh còn một người chị tên Cừu Phương. Nào, bây giờ thì giữa muốn cuộc sống họ tốt hơn, hay là muốn liên lụy tới bọn họ, anh sẽ lựa chọn thế nào đây? Anh từng làm gián điệp thương nghiệp, đừng nói với tôi là anh kỵ húy chuyện không từ thủ đoạn."

Đối phương nhẹ nhàng đe dọa: Cừu Địch nhắm mắt lại, vừa sợ hãi tới lạnh cóng người cùng lửa giận như dung nham sục sôi cùng lúc dâng lên trong người, hai cảm xúc trái ngược xung đột, luân phiên nhau làm y lúc thì muốn nhảy vào điện thoại, tìm con khốn đó muốn đập nát mặt ả ra, lúc thì như mất hết sức lực không dám chút phản kháng nào. Trong lòng mỗi người đều có điểm yếu, với Cừu Địch đó là ngọn núi lớn xanh quanh năm, ruộng bậc thang tầng tầng lớp lớp, cha mẹ đang già đi từng ngày, hương thôn bình yên, người chị sống yên bình, đúng thế, Cừu Địch muốn họ sống tốt hơn." Thế nào? Đã đưa ra lựa chọn chưa?"

Đối phương không cho Cừu Địch suy nghĩ quá lâu, khách khí chỉ là giả dối, thực lực chênh lệch quá lớn, người ta chẳng có lý do gì phải nể mặt anh hết:

"Được rồi, chị đã thuyết phục được tôi, nhưng tôi không chắc chuyện chị giao cho, tôi có năng lực làm được không, nếu tôi không làm được thì cứ nhắm vào tôi, giang hồ họa không tới người nhà, chị không sợ bị sét đánh à?"

Cừu Địch áp chế phẫn nộ trong lòng, phẫn nộ làm y càng thêm tỉnh táo, cái hố này, phải tỉnh táo mà nhảy xuống:

"Khả năng ăn đạn thì có, tỉ lệ bị sét đánh thì nhỏ lắm, trong dẫn đường có địa chỉ thường dùng được đánh dấu bằng chữ Q, tới địa điểm chỉ định, tôi sẽ nói cho anh phải làm gì."

Đối phương ra chỉ thị: Cừu Địch làm theo hướng dẫn, địa điểm các đó 12 ki-lô-mét, y khởi động xe lên đường, lần này không chần chừ suy nghĩ gì nữa, cứ thế tăng tốc mức cao nhất, mặt lạnh tanh để gió thổi vù vù thỏi qua cửa sổ làm nguôi đi cơn giận muốn thiêu đốt bản thân cháy thành than. Xe đỗ lại, Cừu Địch gọi điện:

"Tôi tới rồi."

"Trong xe có một chuỗi chìa khóa, cầm lấy, xuống xe, để chìa khóa xe xuống bánh trái phía trước ... Chúc mừng, một chiếc xe mới đang chờ anh, cấp sau xe có những thứ cần dùng, cho anh một tuần, giúp tôi tìm thứ mà Lý Tòng Quân để lại, manh mối sẽ cung cấp cho anh sau, không nhiều, có điều với sự thông minh của anh, hẳn là sẽ tìm được thôi ... Đúng rồi, ném cái di động đó đi, anh sẽ có một cái di động mới."

Đối phương cúp máy: Grừ . . Cừu Địch dùng hai tay đấm mạnh xuống vô lăng, lúc này không có lựa chọn nào nữa, làm theo đúng yêu cầu của đối phương. Nơi y đang đứng là bãi đỗ xe ngoài Đại khách sạn Trường An, một khách sạn 4 sao cao 18 tầng, khí trời mát mẻ, bốn bề vắng vẻ. Cừu Địch ném di động trong tay đi thật xa, trong bãi đỗ xe chỉ có một chiếc xe đang nhấp nháy đèn, đi tới gần thấy chiếc Audi không quá mới, xung quanh chẳng có ai cả, mở cốp sau ra, có một cái hộp, mở hộp, mắt đờ ra giây lát. Chứng minh thư, thẻ hội viên, thẻ ngân hàng, một túi tiền mặt lớn ước chừng phải mười mấy vạn, một khẩu súng và hai hộp đạn. Cừu Địch lấy căn cước đi, rút luôn mấy cọc tiền, đóng hộp và cốp sau lại, ngồi vào chiếc xe mở sẵn. Giống như trước kia từ Cừu Địch biến thành Lý Tòng Quân, bây giờ từ Lý Tòng Quân biến thành Tần Hải Phong rồi, điều duy nhất không đổi là ảnh Cừu Địch trên căn cước thôi. Cừu Địch đút căn cước vào túi, thầm chửi, tổ chức gì mà hiệu suất cao thế này, còn nhanh hơn cả bên an ninh quốc gia ... Vừa khởi động xe thì di động bên trong hộp chứa đổ vang lên, một chiếc di động Samsung cao cấp mới tinh, mặt lưng giống kim loại mát lạnh, cầm đã thấy đẳng cấp. Giọng đối phương lại vang lên:

"Anh Tần Hải Phong, có hài lòng về sự an bài của chúng tôi không?"

"Hài lòng, chị muốn tìm cái gì?"

Cừu Địch không nhiều lời:

"Đợi anh tìm thấy sẽ biết, bây giờ tôi chuẩn bị cho anh một bữa tiệc tối thỉnh soạn, hãy hưởng thụ đêm mỹ diệu này đi ... Hãy tin tôi, anh nhất định sẽ thích loại cuộc sống này."

Đối phương cúp điện thoại, tiếp đó di động nhận được một bản đồ định vị, chỉ địa điểm cẩn tới. Cừu Địch lần theo tới một nhà hàng, mồm lẩm bẩm cái gì không rõ, xoay đầu xe rời khỏi bãi đỗ, biến mất trong bóng đêm. Đằng sau lưng Cừu Địch, chiếc Nissan không lâu sau bị người ta lặng lẽ lái đi, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Bình Luận (0)
Comment