Chương 138: Mặc sức ăn uống tiên xài (3)
Chương 138: Mặc sức ăn uống tiên xài (3)
Không ngờ là một người bi thương, nữ nhân lại là động vật cảm tính mang bản năng che chở của người mẹ, quả nhiên mỹ nữ cũng bị ảnh hưởng, giọng buồn buồn:
"Anh mà còn có chuyện đau khổ nữa à? Bọn em mới là đau khổ, mỗi ngày phải làm việc mười tiếng, phải nhìn mặt khách ... Như anh bắt em uống, dù em không muốn uống, giám đốc tới cũng bắt em phải uống với anh ... em còn bị trừ thưởng."
Cừu Địch tỏ vẻ áy náy:
"Là anh không đúng, không ngờ làm em không vui ... Phải rồi, em tên là gì ấy nhỉ?"
"Tấn Hồng ạ."
"Đúng rồi Tấn Hồng, em xinh đẹp thế này, có phải là thường bị khách quấy nhiễu không, nói với anh, anh đánh chết hắn cho."
"Hi hi ..."
Cô gái cười sáng lạn vô cùng, Cừu Địch nói đúng, làm phục vụ ở nơi sang trọng thế này, toàn phục vụ khách lắm tiền nhiều của, đừng nghĩ người ta có tiền có ăn học thì sẽ lịch sự hơn quán bình dân. Trái lại vì hai bên chênh lệch địa vị quá lớn, khách càng có tâm lý muốn làm gì thì làm, bởi vậy nhân viên ở đây khó tránh khỏi bị khách hàng lợi dụng, thậm chí đưa ra đề nghị khiếm nhã ... Mặc dù anh chàng này thô bạo một chút, nhưng nãy giờ cùng cô ăn uống rất quy củ, không hề có hành vi sàm sỡ nào, khiến cô có chút thiện cảm. Ngay cả em gái đầu bếp đứng sau bàn sắt cũng cười, nhắc nhở tôm hùng đã làm xong, đặt vào khay. Cừu Địch gắp cho Tấn Hồng một miếng lớn, nói:
"Ăn đi, hôm nay anh vừa mới nghiệm ra một chân lý, trên đời này ăn ngon mới là thực tế nhất, lúc ăn được thì tranh thủ ăn, còn cái khác đều là vớ vẩn thôi ... Em gái, em cũng thử đi chứ?"
Em gái đầu bếp không dám, món ăn làm xong khom người cáo từ, lại được Cừu Địch nhét cho vài trăm tiền boa, liên tục cám ơn. Lần đầu tiên tiêu sái đóng vai phú hào, Cừu Địch phát hiện đúng là lắm niềm vui, bảo sao nhiều người thích vung tiền tiêu sài như thế, cảm giác thỏa mãn rất mạnh, bởi vì mỗi lần rải tiền ra, gương mặt mỗi người đều thật đáng yêu, nụ cười chân thật, thế giới dường như tươi đẹp thêm vài phần, xoa dịu nội tâm của y. Trong phòng lúc này chỉ còn hai người, các món ăn cơ bản đều biết dùng ra sao rồi, không lóng ngóng như lúc đầu nữa, Cừu Địch cầm đũa nhỏ xíu, gắp miếng tôm hùm nướng chấm nước sốt cho vào miệng, ngọt béo ngậy, thật ngon, cầm ly rượu vang lên, ực một phát uống hết nửa ly. Tấn Hồng lúc này cũng đã thả lỏng hơn, rốt cuộc không nhịn được nữa, mặt không vui, nhắc:
"Anh, rượu này không được uống như thế, sau bốc lên mạnh lắm, hại người. Khi uống thì phải nhấp khẽ, đặc biệt là loại chứa vị caramel này, nhấm nháp mới thấy vị của nó."
"Thực ra anh không biết uống rượu vang, cái bụng anh là bụng chứa Nhị Oa Đầu, uống cái thứ này anh uống chả có cảm giác gì cả."
Cừu Địch xoa xoa bụng nói: Sự thành thật này làm cô gái cười khanh khách, Cừu Địch cũng cười vui vẻ:
"Anh không sợ em cười anh, hẳn từ lúc anh bước chân vào đây chắc em nhận ra anh chỉ là hạng học đòi rồi."
"Thực ra đại bộ phận người tới đây đều là học đòi thôi anh, có điều hào phóng như anh thì không có mấy đâu. Anh, anh làm nghề gì thế?"
Tấn Hồng tay chống má tò mò hỏi: Tò mò hại chết mèo đấy, Cừu Địch làm gì có phải là chàng trai thật thà, chỉ đợi câu này thôi:
"Em thấy sao?"
Tấn Hồng quan sát một hồi, da ngăm đen giống người hay phơi sương gió, điển trai, rắn rỏi, mạnh mẽ, không giống khách tới đây nhìn cái biết ngay người ngồi phòng máy lạnh, tóm lại cô cảm giác không giống người có tiền, nhưng thực tế vừa vặn ngược lại, nãy ra riêng số tiền boa mà người này dùng đã quá bữa ăn, cô chưa thấy ai hào phóng, thậm chí có thể nói tiêu tiền như rác thế này, bởi thế cô không đoán được:
"Em không nhìn ra."
"Nói thế này đi, khi em khó khăn, ai cho em vay 500 đồng là đồng nghiệp, ai cho em vay 5000 đồng là bằng hữu, cho em vay 50. 000 đồng là cha mẹ ... Nhiều hơn thì chịu rồi, chỉ có anh có thể cho em vay 50 vạn, thậm chí là 500 vạn."
Cừu Địch vỗ ngực tuyên bố:
"Oa, anh là nhà từ thiện à?"
Tấn Hồng ngưỡng mộ vô cùng: Cừu Địch phụt một cái phun rượu vào ly, cười phá lên:
"Em gái, em thật thà quá rồi, đến cả vay nặng lãi mà cũng không biết."
Tấn Hồng cũng cười to, vừa cười một cái nhận ra thất thố rồi, che lấy miệng, tiếp tục cười khúc khích, có điều chỉ thấy Cừu Địch thú vị, hoàn toàn không phản cảm với nghề nghiệp của y. Cừu Địch tranh thủ lấy di động ra, gửi một tin nhắn, không lâu sau có tin hồi âm, có vẻ như mọi chuyện đã xong rồi. Tấn Hồng thì thong thả ăn uống, hoàn toàn không gò bò gì nữa, chợt phát hiện Cừu Địch đã bỏ điện thoại xuống chăm chú nhìn mình, cô có chút xấu hổ:
"Anh, sao nhìn em như thế?"
"Em đừng hiểu lầm, anh nhìn mỹ nữ đều dùng ánh mắt này đấy ... Tấn Hồng, em làm ở đây bao nhiêu lâu rồi?"
Tấn Hồng giơ ba ngón tay lên, hai trái một phải:
"Gần tròn ba năm rồi."
"Chức vụ của em là gì, kíp trưởng sao?"
"Cao hơn kíp trưởng một chút, nếu ở tầng ba không có khách đặt phòng bao thì em xuống đại sảnh làm kíp trưởng, còn nếu có khách thì em làm phục vụ. Muốn phục vụ ở tầng 3 này thì phải biết tiếng Nhật, nhiều khách Nhật tới đây họ không biết nói tiếng Hán."
"À, anh tưởng em là chim non chứ, nhìn nhầm rồi, thì ra là cô gái từng trải rồi, chẳng trách gặp phải thổ phỉ như anh mà không mất bình tĩnh."
"Coi anh nói kìa, em thấy anh căn bản không phải."
"À, đương nhiên không phải, anh là tên thổ phỉ cho vay nặng lại mà, ha ha ha ..."
"Hi hi."
Hai người vừa ăn vừa tán gẫu lan man, Cừu Địch không có ý đồ gì bất chính nên Tấn Hồng càng lúc càng cởi mở, cứ thoải mái trò chuyện, càng nói càng vui. Bất chợt Cừu Địch nói:
"Phải rồi Tấn Hồng, anh còn một chuyện nhỏ, em đừng để anh thất vọng trở về nhé."
"Á, còn có ... Chuyện gì ạ?"
Cô gái hơi ngập ngừng, có chút xấu hổ, tựa hồ đang đấu tranh tư tưởng, đây là vị khách hào phóng, vui tính, khiến cô rất có thiện cảm, nhưng sợ người ta đưa ra yêu cầu quá đáng, tới lúc đó không biết có nên đồng ý không, cô có bạn trai rồi:
"Chuyện nhỏ thôi."
Cừu Địch khoát tay:
"Anh đang tìm một người."
"Ồ, tìm người ạ ..."
Cô gái chẳng hiểu sao lại hơi thất vọng:
"Tìm hắn ..."
Cừu Địch đặt di động của mình trước mặt Tấn Hồng, trên đó có ảnh của Lý Tòng Quân vừa mới được gửi tới, y cẩn thận chú ý từng phản ứng một của Tấn Hồng: