Chương 139: Mặc sức ăn uống tiên xài (4)
Chương 139: Mặc sức ăn uống tiên xài (4)
Đáng tiếc, Tấn Hồng nhíu mày, cầm lên xem rất lâu, có vẻ đang cố gắng nhớ lại, cuối cùng vẫn lắc đầu nói nước đôi:
"Hình như là gặp rồi, nhưng mà em gặp nhiều người lắm, không nhớ ra được."
Cừu Địch nhắc:
"Hắn tới chỗ này của em, gọi món giống hệt anh vậy."
"A a a, em nhớ ra rồi, bao sao lại quen mặt như vậy, đúng là em thấy rồi ..."
Tấn Hồng nhớ ra, thiếu chút nữa thì không nhận ra:
"Tháng trước, hắn biết uống rượu lắm, à không, phải nói là biết thưởng thức rượu lắm."
Cừu Địch tiếp tục cung cấp thêm thông tin:
"Đúng đúng, em nhớ rồi ... Đó là vị khách người Nhật Bản, có điều là bà chủ của bọn em tự tiếp đãi, đúng rồi, là anh ta, lần nào tới cũng do bà chủ bọn em tiếp, đến cả đưa thức ăn cũng không dùng bọn em ... a, anh ta còn thích đúng thứ rượu vang này..." Tấn Hồng cứ mỗi lúc lại nhớ ra một ít, mồm miệng liến thoắng, nhưng dần dần giọng cô chậm lại, có chút khẩn trương nhìn Cừu Địch, có vẻ từ nghề nghiệp của y liên tưởng tới chuyện không hay:
Cừu Địch cười giải thích:
"Em đừng sợ, anh không phải người xấu, cái thằng này làm ăn chơi anh một vố, cho nên anh tìm hắn đòi tiền, tìm hơn một tháng rồi mà không thấy đâu cả."
"Vâng, lâu lắm rồi không thấy anh ta tới."
"Vậy bà chủ của em thì sao?"
"Về nước rồi ạ, tuần sau mới quay lại."
Tấn Hồng rụt rè nói: Ồ, Cừu Địch hơi thất vọng lấy lại di động, khi cất vào túi phát hiện em gái trước mắt nhìn mình với ánh mắt cảnh giác, y nâng chén lên, nói lảng đi:
"Xem ra chúng ta không thể trò chuyện vui vẻ được nữa rồi ... Trước đó anh đã nhắc em, anh không phải là người tốt đâu, em không tin cơ. Vốn anh còn định tán tỉnh em, nhưng bây giờ kế hoạch hỏng rồi, ha ha ha."
"Thực ra cũng không có gì đâu ạ, chỉ là chỗ này quản lý rất nghiêm ngặt, người Nhật lại rất chú trọng sự riêng tư, bọn em không được bàn tán chuyện của khách hàng, nếu để truyền ra ngoài thì không hay."
Tấn Hồng nâng ly lên cụng nhẹ với Cừu Địch, khẽ nhấp một ngụm:
"Nói thế mà em cũng tin à, cái gì mà chú trọng sự riêng tư, đó là vì chúng toàn làm chuyện xấu ... Em nhìn anh đi, có gì nói nấy chẳng giấu giếm gì, làm việc công khai chẳng sợ ai nói vào. Với quan hệ hai chúng ta, nếu nói tới tiền thì tục quá, nhưng nếu không nói tới tiếng thì càng tục. Cho nên em không phải ngại, coi như anh thích mỹ sắc của em, ném ngàn vàng ra mua nụ cười giai nhân đi, ha ha ha ..."
Cừu Địch rút ra một xấp tiền, chẳng cần xem bao nhiêu, đặt vào tay Tấn Hồng: Em gái đó cũng không khách khí, nhận tiền boa là chuyện thường ở đây, toàn phục vụ khách nhiều tiền mà, có điều hôm nay thưởng nhiều hơn thôi. Hơn nữa Cừu Địch vừa đẹp trai, vừa ăn nói khéo léo, còn lắm trò nữa, tửu lệnh mang ra chơi, Tấn Hồng chơi tới hứng khởi, nghi ngờ gì cũng bay biến hết cả, bị Cừu Địch trêu cho cười nghiêng ngả không ngớt. Ba chai tới bốn chai, bốn chai rồi lại tới năm chai, chai thứ năm chưa uống hết, phục vụ đứng bên cửa nghe thấy Cừu Địch gọi:
"Người đâu mau tới đây, Tấn Hồng uống say, khiêng đi nghỉ ngơi ..."
"Ứ, uống đã nhiều đâu ... Em còn uống được nữa mà ... Anh Hải Phong, giao hẹn rồi đấy nhé, thứ bảy hẹn em, em đợi điện thoại của anh ... Anh nói lời phải giữ lời ..."
Tấn Hồng say tới ngồi không vững nữa, dựa đầu vào vai Cừu Địch làm nũng, được hai nhân viên dìu đi. Ngay cả vị khách này có vẻ cũng không ổn, đứng dậy loạng choạng, hai người nữa tới dìu, lảo đảo xuống lầu, tới quầy thanh toán, Cừu Địch vỗ bàn hô lớn:
"Này, bao nhiêu tiền?"
"Tiền ăn đã thanh toán rồi ạ, anh gọi thêm bốn chai rượu vang, tổng cộng là 12800 đồng, vì anh có thẻ bạch kim, nên giảm giá, tính tròn là một vạn ạ."
Cô gái tính tiền cũng phát hãi, bữa cơm này ăn mất gần ba vạn, tuy chưa phải là lần chi tiêu cao nhất ở đây, nhưng khách chỉ có một người thì quá nhiều rồi. Cô cũng đã nghe phục vụ viên bàn tán có một vị khách hào phóng, ai vào phòng cũng thưởng tiền, tiếc là cô đứng trôn chân ở đây chẳng được xu nào:
"Một vạn thôi hả?"
Cừu Địch sờ túi trên túi dưới rồi trố mắt, nhớ ra rồi số tiền cuối cùng đã đưa hết cho Tấn Hồng:
"Á, tiền trên người đều đêm boa hết cho mọi người rồi ... Hỏng rồi!"
Hả? Hết tiền rồi sao? Đám nhân viên xung quanh đều hết hồn, một vạn cơ đấy, bọn họ đền không nổi đâu. Đã có nhân viên vẫy tay gọi bảo an tới, sợ khách ăn xong chạy mất. Thực ra thì tiền còn đầy, nhưng Cừu Địch không dám mở cốp sau ra lấy, ở đó còn có hàng nóng. Cơ mà y chẳng sợ, cầm di động ngạo nghễ nhìn mấy nhân viên và bảo an vây quanh:
"Xem anh đây biến ra tiền, có tiền đi ăn cơm thì giỏi giang gì, ăn không mất tiền mới là cao thủ."
Nói rồi bấm điện thoại gọi cho người thần bí kia, vừa thông máy một cái liền nói thẳng:
"A lô, ăn cơm xong rồi, uống thêm bốn chai rượu, nợ người ta một vạn, bị giữ lại không cho đi, chị xem mà làm, không được là tôi để xe lại thế chấp đấy."
Bên kia im lặng một lúc, sau đó tức giận mắng:
"Sao anh không đi chết đi ... Đợi đấy."
"Đợi chút, có người trả tiền."
Cừu Địch phất tay tuyên bố: Lời vừa dứt thì điện thoại ở quầy reo, thu ngân nhận điện thoại một cái, ánh mắt nhìn Cừu Địch thay đổi, che ống nói thì thầm với một nhân viên khác. Chưa tới hai phút sau, tiền chuyển qua mạng, đã nhận được rồi, hóa đơn thanh toàn xè xè in ra, thu nhân hết sức cung kính đưa cho Cừu Địch. Cừu Địch dùng hai ngón tay tiêu sái nhận hóa đơn, cẩn thận gấp lại cất đi, ánh mắt gây hấn nhìn mấy bảo an, đám người này vội vàng cười lấy lòng, y chỉ thay vào từng tên một nói:
"Dùng mắt chó nhìn người hả, không cho tiền boa nữa, hừ!"
Cả đám bảo an gập người 90 độ xin lôi, bộ dạng đó làm Cừu Địch càng thêm chướng mắt, mẹ nó, học cái thứ hay ho không học, học làm con lạy cụ. Cừu Địch chân nam đá chân xiêu rời khỏi nhà hàng, vừa mới lên xe khởi động máy thì lại có điện thoại gọi tới, điện thoại thao túng phía sau luôn là giọng nữ chẳng dễ kia. Cừu Địch cầm máy lên chẳng nói gì, không ngờ đối phương dặn:
"Uống nhiều quá hả, vậy thì đừng lái xe nguy hiểm lắm, kiếm khách sạn nào ở gần ở tạm đi."
"Cái thứ rượu đó chua loét mồm, uống được nhiều mới là lạ đấy."
Cừu Địch xem thường:
"Thứ có đẳng cấp như thế vào miệng anh lại thành chua loét à, anh có biết một bữa cơm như vậy tốn bao nhiêu tiền không?"
Đối phương không vui thấy rõ:
"Xót tiền rồi à? Ha ha ha, tiếc con sao bắt được sói, tiếc vợ chẳng dụ được lưu manh, ha ha ha."
Cừu Địch giọng lè nhè trêu: