Chương 140: Mặc sức ăn uống tiên xài (5)
Chương 140: Mặc sức ăn uống tiên xài (5)
"Vậy đã bắt được chưa? Đây mới chỉ là trạm đầu tiên mà thôi, quỹ tích sinh hoạt của hắn mà anh phải tìm hiểu còn nhiều lắm, không phải tôi sợ khó mà chuyện này vốn không dễ."
Đối phương thở dài:
"Có gì khó, tôi biết cả đống thông tin rồi đây này."
Cừu Địch huênh hoang kể:
"Tên đó chắc chắn là quỷ Nhật Bản, chiều cao chừng mét bảy, tuổi khoảng ba mốt ba hai, thích rượu, đặc biệt là rượu vang, không hút thuốc, mỗi lần tới đây đều có bà chủ chiêu đãi, khả năng quan hệ không tầm thường, lần cuối cùng tới đây là 20 tháng 5 ..."
"Hắn là người có phong cách sống rất cao cấp, theo như lời nhân viên nơi này, hình như Nhật Bản có phân chia quý tộc và thường dân, tên đó mang phong cách quý tộc rất đậm, nói không chừng là một thành phần dân tộc cực đoan. Nhân viên nói, mắt hắn rất dữ, mỗi lần đến còn thần bí, cho nên cô ấy nhớ rõ."
"Hắn là một kẻ bài ngoại, ngay cả nhân viên đưa thức ăn cũng không dùng người nhà hàng ... Còn nữa, hắn chỉ đến một mình ... Mà tôi nói này, nếu hắn thực sự là người Nhật, thế thì tôi bỗng dưng thành Hán gian à?"
Đối phương không trả lời ngay, tựa hồ còn suy ngẫm thông tin mà Cừu Địch cung cấp, hồi lâu sau mới dùng giọng tán thưởng nói:
"Có làm cũng phải làm một tên Hán gian thông minh ... Bữa cơm này đúng là đáng tiền, nếu anh không quá say thì tiếp tới địa điểm tiếp theo đi."
"Không đi đâu, tôi mệt rồi, lão đại, chị biết hơn ai hết hôm nay tôi trải qua chuyện gì, còn ngồi đây nói chuyện được đã là không dễ."
Cừu Địch từ chối ngay, nãy giờ cứ thấy đau bụng, mà hình như đang càng lúc càng đau hơn thì phải:
"Anh chắc chứ? Ở đó mỹ nữ như mây, anh được nhìn no mắt đấy."
Đối phương dụ dỗ: Cừu Địch nhanh chóng đối giọng:
"Thôi thì đi một chuyến vậy, tranh thủ xong việc sớm, để chị khỏi làm phiền tôi."
"Ha ha ha, tôi đã nói anh sẽ thích loại cuộc sống này mà."
Đối phương cười to cúp điện thoại, sau đó điểm đến thứ hai gửi vào máy Cừu Địch. Cừu Địch vất vả lắm mới trốn được cảnh sát giao thông kiểm tra nồng độ cồn, phải đi vòng vèo quá nửa thành phố, tới nơi rồi mới phát hiện mình bị chơi một vố." Mẹ nó, bị lừa rồi!"
Đúng là mỹ nữ như mây thật, nhưng không phải là cái loại như Cừu Địch tưởng tượng, hơn nữa cũng chẳng liên quan quái gì tới y. Điểm đến là ngõ Hoàng Thành, đây là nơi tập trung đồ ngọc đồ cổ của Trường An, hơn bốn mươi hiệu đồ cổ trang hoàng lộng lấy, thêm vào vô số sạp bán đồ cổ trải ngoài đường, cùng với du khách qua lại người dân đi chơi, khiến nơi này trở nên đông đúc, náo nhiệt vô cùng. Mỹ nữ ở đây tất nhiên không thiếu rồi, hơn nữa còn là mỹ nữ tới từ khắp nơi trên cả nước, ban ngày trời nắng nóng, không dám lộ da thịt trước nắng độc tây bắc, vừa tối một cái, bọn họ vội vàng chuyển sang bộ trang phục mát mẻ, áo hai dây khoe bờ vai gợi cảm, yếm hở hết lưng, quần short váy ngắn lộ ra những đôi chân dài miên man. Lại có cả mỹ nữ tóc vàng, so với cô gái bình thường cao hơn một bậc, mặc quần jean cộc, áo thun không có áo lót, gồ lên hai chấn rõ ràng, như hạc giữa bầy gà. Một mình ngắm gái cũng vô vị, nếu có cái mồm thối của Bao Tiểu Tam bình luận mới sinh động, mặc dù tên đó hay nói ra những lời khiến Cừu Địch phải giả vờ không quen hắn, nhưng mà không có hắn cũng mất vui đi bao nhiêu. Xem ra kẻ địch rất cao thượng, thuần túy thưởng thức cái đẹp, chẳng qua là đầu óc mình quá dơ bẩn, cứ tưởng được chiêu đãi ở hội sở cao cấp. Cừu Địch đúng là uống hơi nhiều, mặc dù giữa bữa ăn có chơi gian, tới nhà vệ sinh nôn hai lần, nhưng vẫn còn tàn lưu của rượu bốc lên, đầu óc không còn tỉnh táo lắm. Hơn nữa còn có chút bực tức, lần đầu ăn hàu sống, tôm hùm, gan ngỗng, cùng với rượu vang cao cấp, vậy mà nôn sạch vào bồn cầu rồi, thành ra bây giờ lại hơi đói. Y như người thần trí không tỉnh táo, lúc đi lúc dừng, đi đi dừng dừng. Nhìn những khách hàng cầm cái nọ sờ cái kia lựa chọn, những chủ quán ra sức chào mời, rồi những em gái trên lộ lưng lộ rốn, dưới khoe mông khoe đùi, thi thoảng không may đi đường chạm vào chỗ êm ái, mấy em gái chẳng giận, còn quay sang cười. Cảnh tượng nhốn nháo lộn xộn này với Cừu Địch quen lắm, chẳng phải giống cái chợ đêm tự phát mà y hay tới bán hàng sao? Té ra trước kia mình luôn sống trong hạnh phúc, vậy mà chẳng hề phát hiện ra. Chẳng như bây giờ luôn cảm thấy sau lưng có một đôi mắt, trong bóng tôi có một khẩu súng, ép y tiền về phía trước, làm thần kinh y căng thẳng, lòng sợ hãi, chẳng có chút cảm giác nào nữa." Con mẹ mày, làm sao tòm được mày đây."
"Con mẹ mày, thời đại nào rồi, sao lại còn có quỷ tử Nhật Bản cải trang làm gián điệp."
"Con mẹ mày, rốt cuộc muốn tao làm cái gì?"
"Con ..."
Men rượu bốc lên, lòng càng lúc càng khó chịu, Cừu Địch vừa đi vừa lẩm bẩm chửi, nguy hiểm bám theo từng bước chân làm y nóng máu. Mỗi khi nhìn thấy một người, bất kể là chất phác, hiền lành, nhiệt tình, xinh đẹp, chỉ khiến y liên tưởng tới đám người phía sau, gương mặt vặn vẹo dữ tợn, dần dần đi tới đâu làm người ta tránh tới đó. Khi chửi tới câu con mẹ mày thứ mười thì di động kêu, tin nhắn gửi tới chỉ có một cái tên: Kỳ Thạch Trai. Hẳn cũng là nơi Lý Tòng Quân thích tới rồi, Cừu Địch ngầm tính toán hệ số nguy hiểm trong chuyện này, nhưng thông tin quá ít ỏi, đối phương quá cẩn thận, đoán chừng lý do bọn chúng để mình sống chẳng phải tin tưởng lời mình kể, chẳng qua là đang lúc cần người, cho nên dùng một kẻ có thể khống chế, lại có thể tùy tiện vứt bỏ mà không lo có bất kỳ ảnh hưởng gì." Con mẹ nó, không tin ngay cả chuyện mình dính líu tới bên An ninh quốc gia cũng bị bọn chúng biết ... Đừng để lãi tử tìm ra mày, lão tử lột sạch ném cho Tam Nhi xử trí."
Cừu Địch nghiến răng nghiến lợi mắng, y không biết lai lịch của đối phương, nhưng đối phương cũng không biết bài tẩy của y, bây giờ mà người mù đánh nhau, ai nắm được nhiều thông tin hơn thì phần thắng sẽ nhiều hơn. Cừu Địch thấy cơ hội giành cho mình lật ngược thế cờ không phải là không có, chỉ cần lấy được thứ cần tìm kia trước bọn chúng là có thể đem ra giao dịch rồi.