Chương 141: Sao hận thời gian lỡ dở (1)
Chương 141: Sao hận thời gian lỡ dở (1)
"Ọe!"
Một cơn đau dữ dội bất ngờ nhói lên từ dạ dày khiến Cừu Địch vội vàng che lấy miệng, lảo đảo chạy vào ngõ nhỏ gần đó, mở nắp thùng rác nôn ngay vào đó.
Đau, đau quá! Cơn đau kỳ thực có dấu hiệu trước khi Cừu Địch vào ăn ở Tùng Tử Liêu Lý, đó là cơn đau âm ỉ, rát rất khó chịu, chỉ là khi đó trong lòng bao nhiêu lo lắng, chẳng chú ý tới, không ngờ lại bùng phát thành cơn đau khủng khiếp thế này, cơn đâu cơ hồ muốn hút cạn sinh lực của Cừu Địch, mồ hôi y túa ra như tắm.
Cừu Địch dựa lưng vào tường, biết ngồi đây không ổn, dùng ý chí toàn thân chống chọi, ra ngoài đường, hỏi hiệu thuốc, đi bộ mất mười phút thì tới nơi. Vất vả miêu tả triệu chứng của mình cho cô gái bán thuốc, cô gái đoán y bị đau dạ dày cấp, khuyên y nên tới bệnh viện khám, Cừu Địch kiên trì lấy thuốc uống. Trước tiên uống thuốc dạng lỏng, tiếp đó là thuốc giảm đau, ngồi nghỉ trong hiệu thuộc nửa tiếng, cơn đau cũng được xoa dịu. Cừu Địch ra ngoài, lần nữa hướng về phía Kỳ Thạch Trai, muốn nhanh chóng giải quyết việc này rồi nghỉ ngơi. Chầm chậm đi trong đám đông náo nhiệt, nơi mỹ nữ như mây này cũng có cái hay, mặc dù không hiểu đồ cổ đá quý, nhưng những em gái môi hồng răng trắng, nụ cười xinh tươi cũng đáng thưởng thức lắm, đúng là có tác dụng giảm bớt căng thẳng. Cứ đi, nhìn, tâm tình dần thả lỏng, cơn đau gần như không còn nữa.
Em gái vùng đông bắc, thật cao lớn, nhìn thôi đã thấy chân thực, như món thịt lợn kho tàu vậy, cắn là ngập mồm luôn. Một tên tóc nhuộm đỏ, tai đeo khuyên tai đầu lâu cố đi qua giữa hai cô gái, bị một cô gái kêu to, ê đường rộng anh không đi, chen vào đây làm gì? Cừu Địch thông cảm, nếu là lúc khác, có khi y cũng làm thế. Bên cạnh có một em gái khoác vai tên béo lùn đi ngang qua, à em gái đất Xuyên, trông như quả ớt chỉ thiên vậy, váy đỏ rực, bề ngoài nhỏ nhắn tinh tế, trong thì cay xé, trời nóng thế này mà dán người vào thằng cha kia. Gái Quảng Đông, gầy gò mỹ cảm, trông giống hệt ẩm thực nơi đó: Tươi sống. Cơn đau đã giảm, nhưng bụng chẳng dễ chịu, uống không ít rượu, chắc đó là nguyên nhân, người nôn nao. Cừu Địch nhiều năm qua du lịch không ít nơi, có nơi thích, có nơi không, nơi chỉ đi qua như cưỡi ngựa xem hoa, chính bản thân y cũng không rõ, rốt cuộc thì mình thích cái gì, mình thích cuộc sống như thế nào, mình thích cô gái thế nào ...
Cừu Địch không biết, bao năm qua y cứ mãi tìm kiếm, thậm chí không biết mình tìm kiếm cái gì. Khi tấm biển " Kỳ Thạch Trai" lần nữa xuất hiện trong tầm nhìn, lòng Cừu Địch nảy ra một ý nghĩ hoang đường, giống như giao hàng nhanh làm thời vụ vậy, mình luôn chỉ là khách qua đường, cho dù làm mấy lần gián điệp cũng chỉ là dân nghiệp dư. Khó khăn lắm mới dụ dỗ được một em gái, người ta lại có bạn trai rồi, được mấy lần ra vẻ thổ hào thì lại là tiền của người khác, cuộc đời mình làm sao cứ thất bại mãi thế này chứ? Phải rồi, cả lần này nữa, ngay cả làm tên gián điệp nghiệp dư cũng chẳng xong, bị người ta tóm gọn, giờ biến thành con rối nghe sai bảo. Đầu óc hỗn loạn, bước chân đã bước qua cánh cổng Kỳ Thạch Trai, lại là một nơi đẳng cấp rất cao, không gian kinh doanh mấy chục mét vuông, toàn bộ là tủ kính, hoặc bày hoặc chưa các loại đá quý, mức giá từ mấy trăm cho tới mấy vạn, cái đắt nhất giá tới hơn 80 vạn, Cừu Địch nhìn mà tặc lưỡi liên hồi. Cảm quan thẩm mỹ không phải là thứ ngày một ngày hai có thể bồi dưỡng ra được, hai mỹ nữ bán hàng ánh mắt rất chuẩn, nhìn ra ngay được Cừu Địch là loại khách qua đường ngó cho vui chứ không phải là khách hàng tiềm năng, chẳng thèm để ý. Bọn họ chào hỏi một đôi vợ chồng trung niên, Cừu Địch càng rảnh rang, hết nhìn ngang lại ngó dọc, nhìn đâu cũng không hiểu, chẳng biết làm sao. Phải làm gì đây? Giả đau khổ có gái dỗ, giả vờ say có gái tiếp, vào đây không giả hiểu biết được, hay là giả vờ cướp dọa mấy em hết hồn ...
Không dễ, đông người quá, đừng để người ta gọi 110 tới tóm thì thảm. Hơn nữa trong góc cửa hiệu còn có ông chú, có vẻ là chủ nơi này, đang cầm cái ấm nhỏ, tay chơi đùa mấy cục đá nhỏ sáng bóng.
Cừu Địch ngay cả bắt chuyện cũng không dám, có hiểu gì đâu, mở mồm ra ú a ú ớ để người ta ghét cho à? Làm thế nào bây giờ? Cứ thế này chẳng khai thác được chút tin tức nào. Bất giác đi tới phía sau một nữ nhân viên rồi, cô gái này mới trên 20, mặc sơ mi trắng, váy đen, vóc dáng cơ thể cân đối làm bộ đồng phục rất phố biến rất bình thường tăng giá trị ba phần ... Đột nhiên sinh ý nghĩ, hay mượn hơi rượu, bóp mông em gái này một cái, sau đó giả điên giả dại cắn trả? Không được, làm thế chẳng cách nào lôi kéo vấn đề tới Lý Tòng Quân, với lại không thích hợp. Tay đưa ra rồi Cừu Địch vẫn từ bỏ, đâu có súng dí sau đầu mà làm chuyện đó, đánh liều bị người ta coi là lưu manh truy đuổi khắp phố thì không đáng.
Y chắp tay sau lưng đối diện với một chậu toàn chuỗi hạt, làm bộ quan sát, dục vọng ra tay dần biến mất. Đành phải kiếm cách khác, hôm sau nhân lúc ít người tới dò hỏi xem sao, cùng lắm thì chi ít tiền thôi, đám gian thương hòi đòi phong nhã, dù bề ngoài thế nào, không thay đổi được bản chất toàn thân thối mùi tiền.
Í, hình như có cái gì đó lọt vào tầm mắt Cừu Địch kích thích y, đột nhiên xuất hiện rồi lại đột nhiên biến mất, cảm giác rất quen thuộc, trùng hợp với cái gì đó trong ký ức, nhưng chớp mắt một cái lại quên sạch sành sanh. Cảm giác hết sức đột ngột đó giống như khi chúng ta nhìn thấy một khuôn mặt xa lạ, rõ ràng là gặp rồi, nhưng mà không gọi tên ra được, Cừu Địch đấm đấm trán, vắt óc suy nghĩ, từ từ khôi phục ý nghĩ, lúc đó hình như mình quét mắt qua cái quầy hình bán nguyệt kia ... Lúc này nữ nhân viên đang đặt một mấy viên đá màu vàng lên quầy, viên đá mịn màng, trơn, bóng ... Cừu Địch nhìn chằm chằm, đột nhiên giống như bị kim đâm vào mông vậy, kêu lên:
"A, mình nhớ ra rồi!"
Thế là nhân viên, ông chủ cùng đôi vợ chồng kia đều đồng loạt quay lại nhìn y, Cừu Địch nhận ra mình thất thố, cười ngượng xin lỗi. Nhưng đúng lúc này một đôi tình lữ vừa đi vào cửa hiệu cũng nghe thấy, ngạc nhìn sang, sau đó Cừu Địch cứ như bị trúng một cú đấm mạnh giữa bụng, ợ một tiếng, thiếu chút nữa thì phun hết thức ăn với rượu còn sót lại trong bụng ra. Là Trang Uyển Ninh, đang hết sức thân mật khoác tay một nam tử đi dạo, nam phong độ, nữ duyên dáng, đường đường một đôi người ngọc, đối diện Cừu Địch ngây ra như thằng ngốc bơ phờ nhếch nhác, tương phản rõ ràng.