Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 472 - Chương 142: Sao Hận Thời Gian Lỡ Dở (2)

Chương 142: Sao hận thời gian lỡ dở (2) Chương 142: Sao hận thời gian lỡ dở (2)

"Cừu Địch ... Anh ở đây làm gì thế?"

Trang Uyển Ninh buông tay nam tử kia đi tới, vừa đến gần liền ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, cô hơi nhăn mặt lùi lại, thấy y cứ ngây người, chất vấn:

"Này, em đang hỏi chuyện anh đấy, có phải anh đi theo em không hả?"

"Hả, anh đi theo em?"

Cừu Địch bật cười, cô gái này quá tự tin rồi, thế mà cũng nghĩ ra được, anh đây đang đi giữ cái mạng sống nhỏ của mình thôi. Chỉ là khi Trang Uyển Ninh tới gần, y mới nhận ra cô mặc chiếc váy tinh tế ôm sát cơ thể, quai dây ngắn màu đen, cái quai dây đó rất mảnh, cổ áo khoét sâu táo bạo tới mức y từ trên cao nhìn xuống có thể nhận ra cô không mặc áo lót, bên trong váy hoàn toàn trống đồng thời để lộ làn da ngực trắng nõn, có lẽ dùng miếng dán nhũ hoa, cho nên không để lộ núm vú, vừa thời thượng lại gợi cảm.

Trước giờ đa phần Cừu Địch chỉ thấy Trang Uyển Ninh ở trường, lúc nào cũng một vẻ đẹp thanh lịch, dịu dàng, đậm mùi sách vở, lần đầu nhìn thấy cô nóng bóng thế này, ánh mắt thoáng liếc qua nam nhân sau lưng cô, một cơn đau dâng lên, hoàn toàn khác cơn đau khi nãy." Sao em gọi điện tìm anh không được, đi ra ngoài lại gặp phải anh, đừng nói với em là trùng hợp đấy nhé?"

Trang Uyển Ninh có cơ sở đi nghi ngờ, ai bảo bọn họ trùng hợp gặp nhau nhiều như thế, là bên được theo đuổi, đương nhiên cũng có cảm giác ưu việt: Chuyện này giải thích không rõ, Cừu Địch hôm nay cảm xúc rất hỗn loạn, chẳng giải thích:

"Đi theo em thì làm sao? Hắn là ai?"

Một vị soái ca, đứng tuổi rồi, trông rất chững chạc, nhìn vẻ thong dong kia là loại có tiền trong túi lòng không lo, hắn lịch sự gật đầu với Cừu Địch, Cừu Địch nhận ra, từng gặp ở Kim Hương Bảo." À, anh ấy là ..."

Trang Uyển Ninh có chút ngập ngừng, chỉ nam tử kia, không biết sao thấy khó nói, lại nghĩ, sao phải lúng túng chứ, cô và Cừu Địch lại chẳng là gì của nhau:

"Bạn trai em đấy, đối thủ cạnh tranh của anh, có chút phong độ được không hả, tới chào hỏi chứ?"

"Là người hôm đó ăn cơm với em đấy hả?"

Cừu Địch thuận miệng hỏi:

"À, anh chưa phải say nhỉ, đúng là anh ấy đấy, làm bạn trai của em có hợp cách không?" Trang Uyển Ninh cười kiêu ngạo, lại có chút ngượng ngùng, có lẽ nguyên nhân không dám nói rõ với Cừu Địch là vì sợ tổn thương tự tôn của y:

"Không hợp cách, đừng để anh gặp hắn, cẩn thận anh đánh hắn đấy."

Cừu Địch cũng chẳng có tâm trạng để vờ vịt phong độ, linh cảm vừa xong biến mất rồi:

"Anh dám à? Mã Bác, lại đây em giới thiệu, đây là bạn học của em, hôm đó hai người đã gặp nhau ở nhà hàng đấy ... Đây là Cừu Địch, bạn thời đại học của em, bây giờ ... À Cừu Địch, rốt cuộc giờ anh làm cái gì?"

Trang Uyển Ninh chợt nhận ra mình chẳng biết gì về Cừu Địch: Cừu Địch gạt đi:

"Còn dám nói là bạn học, chẳng quan tâm anh làm cái gì, anh chẳng làm gì cả, mỗi ngày chỉ uống rượu dạo phố thôi ... À, anh Mã, Mã gì nhỉ?"

"Mã Bác."

Mã Bác không vì Cừu Địch say xỉn mà khó chịu, lịch sự đưa danh thiếp ra: Cừu Địch nhìn danh thiếp cầu kỳ, không khỏi trông người so với mình, càng không thoải mái gì:

"Tôi không có danh thiếp ... Ợ!"

Một tiếng ợ này làm hơi rượu bốc ra thêm khó ngửi, Trang Uyển Ninh phẩy tay:

"Anh uống ít rượu thôi."

"Em có phải là bạn gái anh đâu, em quản được à? Ồ anh Mã, anh là ông chủ Mã ... Chà chà chà, gặp được nhau đúng là duyên phận đấy."

Cừu Địch chuyển giọng lè nhè:

"Chúng ta có duyên phận sao?"

Mã Bác bắt tay Cừu Địch, bị y ôm chặt:

"Đương nhiên là có rồi, anh theo đuổi bạn gái của tôi mà, hai người chúng ta tương đương với cùng dùng chung một bạn gái ... Còn có duyên phận nào gần gũi hơn nữa không? Chúng tôi thời đại học thường xuyên chui vào khu rừng trong trường, còn thân thiết với nhau hơn anh với cô ấy bây giờ nhiều ..." Cừu Địch dương dương đắc ý khoe khoang, nói rõ to: Nụ cười trên mặt Mã Bác biến mất, chớp mắt mặt tái đi, phục vụ viên nghe thấy kinh ngạc, trên đời có loại nam nhân cặn bã thế này à? Trang Uyển Ninh thoáng sững sờ rồi suýt ứa nước mắt bẽ bàng, cô không ngờ Cừu Địch biến thành loại người như thế, vừa đấm vừa đẩy Cừu Địch ra khỏi cửa hiệu, chỉ tay hét lên bằng toàn bộ sức lực:

"Cút!"

Người qua kẻ lại không biết có chuyện gì nên chỉ trố mắt nhìn cô, Trang Uyển Ninh càng ức hơn, tất cả là tại tên đó, nhìn trái ngó phải xem có thứ gì vừa tay để đánh, quay về cửa hiệu vơ một nắm đá định ném. Cừu Địch kinh hãi bỏ chạy, khi lẫn vào đám đông mới quay đầu lại nhìn thấy Mã Bác đã đi ra một tay giữ tay cô, tay kia ôm cô vào lòng, khẽ cúi đầu an ủi gì đó. Trang Uyển Ninh quệt nước mắt, dựa người vào lòng hắn khóc ... Cừu Địch đứng lặng người trong đám đông nhìn hai người họ ôm nhau. Ọe, lần này không kìm được khó chịu ở bụng, may Cừu Địch kịp che miệng, tìm thấy một thùng rác, nôn thốc nôn tháo một hồi, nôn đến khi không còn chút sức lực nào nữa ngồi bệt xuống vỉa hè." Mã Bác, tổng giám đốc công ty tư vấn Bác Thức ... Ha ha ha, tổng giám đốc theo đuổi giảng viên đại học, thế mới xứng đôi chứ, mình là cái thá gì?"

Cừu Địch tay cầm danh thiếp của Mã Bác mân mê, chất liệu rất tốt, rất mịn, rất mát cứ tựa như... tựa như thân thể thiếu nữ vậy. Trong đầu cứ lởn vởn hình ảnh Trang Uyển Ninh và nam nhân đó ôm ấp nhau, không khỏi tưởng tượng lúc cô nằm sấp trên giường, mái tóc dài đen nhánh khiến y si mê một thời xõa xuống khuôn mặt mỹ lệ kiêu ngạo đó đỏ bừng như lửa ... Trí tưởng tượng của y luôn rất tốt, cơ hồ tưởng tượng ra cả chi tiết cặp chân trắng nõn gác lên vai nam nhân kia cứ đưa qua đưa lại, tưởng tượng theo từng động tác điên cuồng nam nhân, cô phát ra tiếng kêu như khóc như than, tưởng tượng tới thân thể muốn nổ tung, không khác gì nhìn thấy vợ mình ngủ với người khác." Mã cái đéo, ra vẻ cái buồi, tao giết thằng chó mày. Hai mắt Cừu Địch đỏ ngầu như thú dữ, trong cốp sau có súng, có hai hộp đạn, ý nghĩ ác độc sinh ra, cứ thế xâm nhập tư duy của Cừu Địch, y cố trấn áp, đè nét, không kiềm chế được, y sợ mình thực sự tích tắc sau sẽ lao về xe lấy súng ra, làm việc cả bản thân không thể tha thứ. A !

Cừu Địch đứng bật dậy hét lớn làm xung quanh sợ hãi, y chạy vụt đi, cứ vậy chạy, cắm đầu chạy, chạy để xua đi ác ma đang xúi giục trong đầu, chạy tới thở dốc, chạy tới đau xóc bên hông ... Không biết chạy bao lâu, Cừu Địch kiệt sức không làm chủ được đôi chân ngã lăn quay, đâm thẳng vào một cái cây ven đường. Cứ thế ngồi đó chẳng muốn đứng lên, hôm nay y làm một chuyện quá tồi tệ, không cách nào biện giải được cho bản thân.
Bình Luận (0)
Comment