Chương 143: Sao hận thời gian lỡ dở (3)
Chương 143: Sao hận thời gian lỡ dở (3)
Thời gian cứ thế trôi đi, dần dần đầu óc tỉnh táo lại, Cừu Địch nghe thấy tiếng điện thoại, lấy di động ra mới phát hiện mình bỏ lỡ mấy cuộc điện thoại rồi, vừa xong tinh thần bất ổn không nghe thấy. Vội vàng nhận máy, bên kia mắng ngay:
"Sao không nghe điện thoại, đừng để tôi hiểu lầm, không có kết quả hay đâu."
Cừu Địch sực tỉnh, cái mạng còn chưa phải của mình kìa, kiếm bừa cái cớ:
"Chị không biết nơi đó đông như thế nào à, tôi không nghe thấy chuông điện thoại cũng là bình thường."
"Cho tôi biết, có phát hiện gì không?"
Đối phương bỏ qua tranh luận không đáng, đi thẳng vào chủ đề:
"Có, tôi phát hiện ra hình như chị chẳng hiểu gì về Lý Tòng Quân, nói không chừng là chưa bao giờ gặp hắn."
Cừu Địch thẳng thừng nói:
"Đúng, ở thành phố này, chỉ có hắn là hiểu hắn thôi, nếu tôi mà hiểu hắn thì đã không cần dùng tới anh ... Tiếp tục vấn đề vừa rồi, có phát hiện gì không?"
Đối phương nghiêm túc lặp lại câu hỏi:
"Có, nhưng hình như không liên quan lắm, tôi tới Kỳ Thạch Trai nhìn thấy mấy cục đá, làm tôi nhớ ra trên cổ Lý Tòng Quân cũng đeo một viên đá nhỏ màu vàng, hình như là hổ phách ... Nếu hắn tới cửa hiệu kia, thì chắc là đã mua ở đó, nhưng mà không dễ tra, nhưng không dễ tra đâu, khách ở đó có vẻ đông lắm, trừ khi hắn có người quen ở đó, nếu không khó có chuyện nhân viên nơi đó nhớ được mặt hắn."
Cừu Địch bóp trán, có điều mà y không nói ra, vì cục đá màu vàng đó không phải là loại đá quý đắt tiền gì, thấy xếp thành cả khay, người có gu cao cấp như Lý Tòng Quân vì sao lại đeo lên người? Chuyện đó không lý giải được, chỉ nhớ lúc Lý Tòng Quân trừng mắt lên nhìn y, cổ đeo cục đá đó, vô cùng bắt mắt: Đầu bên kia điện thoại có vẻ đang suy ngẫm về tin tức mới này, hồi lâu không nói gì. Cừu Địch đứng dậy, nhìn bầu trời đêm, không nhận ra mình đang ở đâu, vừa rồi chỉ biết cắm đầu chạy, cảnh tượng xa lạ làm y càng thêm cô độc, giục:
"Còn có chuyện gì nữa không?"
"Có thể nghỉ ngơi được rồi, mai tôi sẽ đánh thức anh, trên người anh có vũ khí đấy, đừng có tùy tiện gây chuyện thi phi, chuốc lấy rắc rối không đáng có. Tôi an bài cho anh một chỗ ở an toàn."
Đối phương trầm giọng nói, cúp điện thoại: Không lâu sau di động của Cừu Địch thu được định vị, tổ chức rất chu đáo, an bài cho y ở khách sạn Ôn Tuyền, cách thành phố chừng 20 ki-lô-mét, ở khu phong cảnh Hoa Thanh Trì. Cừu Địch chợt có ý nghĩ hoang đường, kẻ địch còn đáng yêu hơn người mình, mời ăn ở nhà hàng cực phẩm, ngủ trong khách sạn 5 sao, không tính tới chuyện người ta có thể lấy mạng mình bất kỳ lúc nào thì chưa bao giờ được quan tâm như thế. 17 giờ chiều, Cừu Địch đã mất tích 48 tiếng, vẫn không có bất kỳ phát hiện gì. 20 giờ tối, đã 51 tiếng trôi qua không có bất kỳ tin tức nào rồi. Kỹ thuật viên vẫn làm việc không ngơi nghỉ đối chiếu dữ liệu, từ trong video hành trình của trinh sát viên theo dõi, tìm được một chiếc xe khả nghi, chiếc xe này cũng đã xuất hiện ở phụ cận Bách Nhưỡng, đồng thời cũng rời khỏi thành phố ngay trong ngày, treo biển số vùng ngoài, đang tìm kiếm tin tức. Đã hai ngày, hơn 50 tiếng trôi qua, Đổng Thuần Khiết và Đới Lan Quân gần như chưa rời khỏi gian phòng này. Đới Lan Quân mỗi lúc một tiều tụy, đầu tóc xác xơ, hai mắt thất thần, mặt mày mệt mỏi, vẫn cố gắng cầm cự, khi mệt quá độ mới cục xuống bàn chợp mắt một chút, nhưng khi có tiếng động lạ là cô luôn bật dậy đầu tiên. Nhất là khi nào có điện thoại gọi tới, cô hốt hoảng như triệu chứng thần kinh, nhận máy trong khấp khởi hi vọng cùng lo sợ: Có tin gì không? Bị đả kích hết lần này tới lần khác, tin tức luôn là không có phát hiện gì, chỉ một số manh mối được báo đã xác minh, có thể loại bớt đi mà thôi. Lão Đổng cũng sắp không trụ nổi nữa, hắn mấy lần nổi cơn điên, nghiến răng nghiến lợi, cùng lắm thì dẫn người tới lật tung Bách Nhưỡng lên, không tin là không có chút manh mối nào. Nhưng chuyện đó vẻn vẹn chỉ có mồm thế thôi, người đã bị đưa đi lâu như thế, chuyện gì cần xảy ra thì đã xảy ra cả rồi, dù tra ra được cũng vô ích. 22 giờ tối, bị Đổng Thuần Khiết luôn mồm thúc giục, Đới Lan Quân mới miễn cưỡng ăn một chút rồi đóng hộp cơm lại vứt sang bên. Đổng Thuần Khiết không đành lòng, nói:
"Cô đừng như thế, đừng để tìm được cậu ấy về rồi đến lượt cô ngã xuống."
Đới Lan Quân cười nhẹ, hỏi ngược lại Đổng Thuần Khiết:
"Năm xưa khi Lưu Nhất Dân hi sinh, cảm giác của anh thế nào?"
Lão Đổng bị hỏi tới á khẩu, không sao trả lời được, nỗi đau như bị xé toạc tim gan đó, không cách nào biểu đạt được, huống hồ lại còn có nguyên nhân sai lầm của mình mà ra." Cừu Địch không phải là đồng nghiệp của chúng ta, căn bản chưa từng được huấn luyện, chưa được chuẩn bị tâm lý để đối diện với loại chuyện này. Bất kể là bị tiêm thuốc hay là dùng thủ đoạn tra tấn, chỉ cần lộ ra chút thôi thì chết chắc cả mười phần rồi ... Nghề này của chúng ta, chẳng may chết rồi, đều là những cái chết không bình thường, trước khi chết phải chịu đựng những gì, chỉ có người đó biết, tới lúc đó anh bảo tôi phải đối diện thế nào?"
Giọng Đới Lan Quân mang theo sự hối hận sâu đậm, đáng lẽ ngay từ đầu không nên để Cừu Địch liên quan, đáng lẽ ngày hôm đó cô không nên dùng nụ hôn để Cừu Địch giúp mình:
"Biết đâu không nghiêm trọng như cô nghĩ thì sao?"
Đổng Thuần Khiết giọng lí nhí như muỗi kêu, rõ ràng hắn còn chẳng thuyết phục được bản thân mình:
"Chuyện sẽ chỉ nghiêm trọng hơn chúng ta tưởng tượng mà thôi."
Đới Lan Quân đã không thể lạc quan được nữa rồi, đúng lúc này chuyện bi quan hơn lại tới, trải qua 20 giếng đồng hồ tra xét mới có một manh mối, lại xác nhận chiếc SUV Nissan kia mang biển số giả. Đứng nói khuôn mặt mơ hồ của hai người trên xe, ngay cả xuất sứ xe cũng không tra nổi, không khí hạ xuống dưới 0 độ. Đổng Thuần Khiết cầm điện thoại lên, bấm thẳng cho cấp trên ở thủ đô, thương lượng bước tiếp theo của hành động. Thời gian từng giây từng phút trôi qua trong dằn vặt, đã qua 0 giờ sáng, đã qua 1 giờ sáng, khi gần 2 giờ sáng, cánh cửa văn phòng bị đầy mạnh, Từ Phái Hồng bước nhanh vào phòng, thông báo:
"Có tin tức gì?"
"Tin tức gì thế?"
Hai người đang nằm bò trên bàn lập tức thức tỉnh:
"Tìm được rồi, hai người xem đi, tài liệu số N 9 0 8 8 7, vừa mới được gửi vào."
Từ Phái Hồng không kìm được phấn chấn nói lớn, gương mặt quanh năm cau có như bừng sáng: