Chương 145: Sao hận thời gian lỡ dở. (5)
Chương 145: Sao hận thời gian lỡ dở. (5)
Cừu Địch nhập vai suy nghĩ thế này, với tư duy làm gián điệp của y đem đổi chỗ cho Lý Tòng Quân, cái thân phận Lý Tòng Quân này chỉ là người bình thường, mặt khác lại còn là một người nước ngoài đang hoạt động gián điệp, người biết được thân phận thứ hai này gần như là không có.
Trừ hai thân phận một giả một thật đó ra, Lý Tòng Quân hẳn còn có một gương mặt khác, chính là người tận hưởng cuộc sống cao cấp. Ở trong khách sạn năm sao hoặc là căn nhà dễ chịu, nhấm nháp rượu vang, đọc sách xem báo, thi thoảng đi dạo phố, tới chỗ mang nồng đậm không khí văn hóa như ngõ Hoàng Thành, thỉnh thoảng tới dùng cơm ở những chỗ đắt tới thái quá, thậm chí khả năng còn có mỹ nhân bầu bạn ...
Tốn bao nhiêu công sức như thế, hẳn là ý đồ thông qua cuộc sống cá nhân của Lý Tòng Quân, tìm ra một mặt không ai biết của hắn.
Đó là cách giải thích hợp lý duy nhất vào lúc này, bởi vì bất kể là cái thân phận giả Lý Tòng Quân, hay là thân phận nghề nghiệp của hắn, đều có tính nguy hiểm, nếu như muốn để lại đường lui, vậy thì chắc chắn phải dùng thân phận có đẳng cấp này mới tiếp xúc được những nơi người thường khó đến, để khi gặp chuyện khẩn cấp, lắc mình biến thân, chuồn mất?
Đáp án rất có thể là ở đây, hơn nữa bên thao túng mình bây giờ e rằng cũng không cách nào biết được chi tiết cuộc sống của Lý Tòng Quân, dù sao đột nhiên Lý Tòng Quân biến mất, căn bản không kịp an bài hậu sự.
Rượu ngon, gái đẹp, nơi ở cao cấp, họng súng âm u, những kẻ giết người không chớp mắt ... Nhưng nguyên tố kích thích thần kinh đó chỉ trong một ngày đã xuất hiện hết trong cuộc sống của Cừu Địch, đó là thứ đại đa số con người cả đời không trải qua, khiến y vừa sợ hãi, lại có một sự hưng phấn không tên. Giống như khi còn nhỏ nhìn cha dẫn trai tráng trong thôn đi săn lợn rừng vậy, Cừu Địch vẫn nhớ như in, đó là con lợn rừng nặng tới 300 cân, há mồm ra là có thể cắn đứt cả đoạn gỗ to bằng cổ tay, mấy phát súng không hạ được nó.
Cuối cùng nó bất chấp tất cả xông về phía cha y, Cừu Địch nhín thấy cả hai cái răng nanh dữ tợn của nó lao khi tới gần, cha vẫn rất bình tĩnh nâng súng chờ đợi, đợi nó tới thật gần, thật gần sau đó ... Đoàng! Một phát trúng giữa đầu.
Con lợn rừng hung dữ tới mấy trúng phải phát súng chí mạng đó, ngã xuống như cái cây bị chặt gốc.
Chỗ hiểm, phải đánh trúng chỗ hiểm.
Bây giờ Cừu Địch đang ở thế bất lợi, bị áp đảo về mọi mặt, không thể có chút manh động nào, phải tìm ra chỗ hiểm của chúng, ra đúng một đòn thôi.
Nghĩ tới đó Cừu Địch lấy lại tinh thần, y sẽ phải vừa tìm kiếm đáp án đối phương cần, đồng thời cũng tìm kiếm sơ hở của đối phương. Y phải thật kiên nhẫn, thật bình tĩnh, không cho phép nảy sinh chuyện ngoài dự liệu nào, không cần để ý tới sơ hở bình thường của đối phương làm gì, chỉ quan tâm tới chỗ hiểm có thể ra đòn dứt điểm, nếu không dù thoát thân rồi vẫn để lại hậu quả khó lường cho người xung quanh.
" Con mẹ nó, để tao tóm được mày, mày đừng hòng có cơ hội trở mình."
Cừu Địch nghiến răng nghiến lợi đấm bàn, tiếp đó nỗ lực ổn địch lại tâm thái mất cân bằng của mình, cuộc sống đã dạy y, tức giận và dỗi hờn không giải quyết được vấn đề ... giống như hôm qua, ai biết y trải qua chuyện khủng khiếp thế nào, lúc thời khắc yếu đuối sa sút nhất, lại thấy cô gái mình yêu thương xinh đẹp đi bên cạnh nam nhân khác, ai hiểu được nỗi đau của Cừu Địch khi đó, một giây mất kiềm chế, y làm ra chuyện tồi tệ, làm tổn thương Trang Uyển Ninh rồi.
Bởi vậy chỉ có kiên nhẫn, kiên nhẫn, và kiên nhẫn hơn nữa mới có thể đợi được thời cơ tốt nhất.
Điện thoại rung ù ù, bất tri bất giác một tiếng đã trôi qua, đúng bảy giờ, điện thoại gọi tới rất chuẩn giờ.
Cừu Địch xem số máy, vẫn là số đó, thả mình nằm xuống giường, đợi điện thoại đổ chuông mấy đợt mới cất giọng ngái ngủ nhận máy:" A lô!"
" Tỉnh chưa?" Đối phương hỏi:
" Vừa tỉnh." Cừu Địch trả lời rất thiếu tinh thần:
" À, nhân lúc anh vừa mới tỉnh, chúng ta giao lưu một chút nhé? Anh sẽ không ngại nói chuyện về hai người bạn kia của mình chứ?" Đối phương hỏi:
Cừu Địch mí mắt giật giật, xem ra không phải vì y tới Bách Nhưỡng Tửu Trang, hỏi chuyện không nên hỏi nên bị đối phương phát hiện tấn công đâu, bọn chúng hẳn theo dõi mình từ trước rồi, tám phần là đã biết tới Bao Tiểu Tam và Cảnh Bảo Lỗi. Phải giải thích ra làm sao đây, sau khi thoát thân liền liên hệ với hai người kia, cùng tới Trường An à? Đối phương đã biết gì, đang nghi ngờ gì? Hoặc khả năng tệ hơn nữa, đã bắt được Bao Tiểu Tam và Cảnh Bảo Lỗi rồi sao?
" Chị muốn biết cái gì?" Cừu Địch nhanh chóng xác định, ít nhất là đối phương chưa bắt được hai người bạn kia, vì bất kể là tra tấn, hay là dụ dỗ thì hai người đó đều không qua nổi, một khi biết mình có dính líu tới An ninh quốc gia chúng đã tới giết người bịt miệng rồi, cần gì phải thăm dò:
" Muốn biết tất cả, hai người bọn họ rời Trường An rồi à?"
" À ngày hôm đó cùng ăn với nhau một bữa, sau tôi đuổi họ đi, không rõ hiện thế nào."
Đối phương nghi ngờ thấy rõ:" Ăn cơm một bữa rồi đuổi bọn họ đi à, sao lại làm thế?"
" Luật giang hồ thôi, ai thấy là người đó có phần, việc gì tôi phải chia thêm tiền cho hai người nữa." Cừu Địch khinh bỉ, tỏ ra quan hệ của họ chỉ là lợi dụng lẫn nhau:
" Nghĩa là anh tự tin một mình cũng có thể tìm ra thứ Lý Tòng Quân để lại?"
" Không phải tôi đã tìm được rồi đấy à, nhà này, xe này đều là của Lý Tòng Quân, tôi cũng chính là Lý Tòng Quân, tôi tới công ty cho vay tín dụng, muốn vay dăm ba vạn dễ như không. Hôm đó tôi không may, nếu không tới Bách Nhưỡng để bọn chị bắt được, thì bây giờ tôi đã có đống tiền trong tay để tiêu pha rồi ... Ài, càng nghĩ càng hối hận, sớm biết thế tôi ăn no rửng mỡ đến Bách Nhưỡng làm cái gì chứ? Đúng là bị lòng tham làm mờ mắt mà." Cừu Địch lẩm bẩm, đây chính là chủ ý xấu do Bao Tiểu Tam nghĩ ra, đúng là quá hay, dùng cái thân phận giả chất lượng này đi vay tiền bọn cho vay nặng lãi, sau đó biến mất, cho bọn chúng khóc xỉu trong nhà vệ sinh luôn:
" Ha ha ha, trò vô sỉ đó anh cũng nghĩ ra được, đúng là hiếm có ... May mà anh chưa kịp làm đấy, anh bị người ta theo dõi từ sớm rồi, mấy thứ liên quan tới nơi ở của Lý Tòng Quân, tốt nhất là anh nên quên đi." Đối phương cảnh cáo:" Bây giờ anh là Tần Hải Phong."
" Dọa tôi đấy à, tôi mà bị theo dõi sao, làm gì có chuyện, nếu có thì tôi đã phát hiện rồi." Cừu Địch cố tình khinh thường:
" Thế à, vậy anh có phát hiện ra chúng tôi theo dõi anh từ khi nào không?" Đối phương hỏi ngược lại:
Cừu Địch nghẹn lời không đáp được, lòng thì nghĩ, quả nhiên bị bọn chúng theo dõi từ trước.
" Được rồi, anh chuẩn bị đi, tám giờ xuất phát, địa điểm sẽ gửi sau, nhất định phải cẩn thận đấy." Đối phương không hỏi về Bao Tiểu Tam và Cảnh Bảo Lỗi nữa, có vẻ đã tiếp nhận lời giải thích của Cừu Địch rồi, an bài một câu rồi cúp máy: