Chương 151: Vùng dậy phản khách vi chủ. (4)
Chương 151: Vùng dậy phản khách vi chủ. (4)
Hành vi của Cừu Địch không nằm trong bất kỳ một phán đoán nào trước đó của đội hành động đã gây thoáng bối rối cho đội ngũ mới chân ướt chân ráo tới Trường An.
Trương Long Thành đưa ra kết luận chắc nịch về chiều hướng sự việc phải nhíu chặt mày. Đô Hàn Mai chưa kịp làm đánh giá tâm lý đã bị Bao Tiểu Tam đuổi ra nhắc nhở:" Tôi thấy mọi người đều đánh giá quá phức tạp rồi, vấn đề không phức tạp tới vậy, ba người đó đều xuất thân đường phố, nhiều lần vi phạm pháp luật, là dân thất nghiệp, không nơi ở cố định, không kiếm được việc làm, không có cả tương lai, tôi chẳng cần trắc nghiệm tâm lý cũng nhìn ra, đây chính là loại thấy lợi thì làm, tầm nhìn hạn hẹp, sống ngày nào biết ngày đấy. Nói tóm lại, họ giỏi luồn lách sinh tồn, các yếu tố khác chúng ta không cần xét tới."
" Chàng trai nội tuyến này khác mà, cậu ấy là Đảng viên khi còn rất trẻ đấy, có thể nói trước kia cậu ấy vô cùng ưu tú." Lý Tiểu Chúng không tán đồng phân tích này:
" Ừm, cậu ta đúng là có chút khác biệt ..." Trương Long Thành thừa nhận, nhưng hắn không giải nghĩa được vì sao Cừu Địch lại hành động khác thường như thế:
Khi tất cả mọi người đều không hiểu ra sao thì màn hình giám sát lấp lóe ánh đỏ, biểu thị di động bị giám sát có cuộc gọi. Vương Trác kết nối, âm thanh truyền tới văn phòng tổ hành động, mọi người nín thở chờ đợi.
Di động cứ reo mãi.
Cừu Địch chẳng nghe máy, cho tới khi y tìm được một cái ghế dài bên đường, hàng rào sắt đen, cây cổ thụ rợp bóng và vài chậu hoa nhỏ, thành chỗ nghỉ ngơi nho nhỏ cho người đi đường, y mới ngồi xuống nhận cuộc gọi:" A lô!"
" Hình như anh không định tới Tòa nhà Quốc Tân như đã hẹn nhỉ?"
" Hơi tắc!"
" Tám giờ anh nói tắc, chín giờ cũng nói tắc, bây giờ là gần mười hai giờ vẫn còn tắc, theo tôi biết đại lộ Trường An chưa bao giờ tắc tới trưa cả. Mà hình như anh không đi xe, cho dù anh có đi bộ chăng nữa thì bây giờ cũng phải tới nơi rồi chứ!"
" Chị không hiểu rồi, tôi nói là tôi bế tắc trong lòng, không phải là tắc đường." Cừu Địch có chút lười nhác nói:
" Tắc trong lòng?" Đối phương ngỡ ngàng:
" Đúng, tắc trong lòng ấy, vì trong lòng bế tắc cho nên tâm tình không tốt, tâm tình không tốt thì tính tích cực giảm, tính tích cực giảm dẫn tới hiệu suất làm việc thấp. Lòng không vui thì việc gì phải miễn cưỡng bản thân, chẳng bằng đi chơi, tản bộ, ngắm phố phường, nhìn mỹ nữ, kiếm món ngon ... dù sao thì tôi cũng có chạy được đâu, miễn là trong ngày hôm nay làm xong việc là được chứ gì?" Cừu Địch còn ngáp một cái rõ to:
" Anh, anh ... Tôi nhắc cho anh biết, đừng quên vị trí bản thân là gì, nếu không hậu quả tự chịu." Đối phương trầm giọng đe dọa:
" Chị không nên nhắc nhở tôi, mà nên quan tâm làm sao tôi lại không vui mới đúng chứ? Giải quyết bế tắc trong lòng tôi, chẳng phải là tính tích cực của tôi sẽ quay lại sao?" Cừu Địch nhắc nhở:
Đối phương im lặng hồi lâu, cuối cùng dùng giọng điệu hết sức kìm nén hỏi:" Được rồi, vì sao anh không vui? Chúng ta chẳng phải đã có giao ước với nhau rồi à?"
"
Đúng rồi, chúng ta đã có giao ước, nhưng tôi thấy giao ước này có vấn đề, chị nói xong việc sẽ cho tôi một số tiền, lại không nói rõ là cho bao nhiêu? Khi nào cho? Lấy gì đảm bảo là sẽ cho tôi? Tôi có biết chị là ai hay ở đâu đâu mà đòi. Vấn đề thứ hai, chị nói tới khi đó có thể giữ tôi lại, nói cho tôi đãi ngộ tốt hơn đi theo Lão Thu, nhưng giữ lại làm gì? Lương bao nhiêu, có thưởng không, có phải tăng ca không? Phải nói cho rõ ràng chứ."
" Sáng nay tôi đếm rồi, túi tiền ở cốp sau xe mới 3 vạn, chút xíu tiền đó thì làm được cái gì, làm chuyện chết người thế này thì trước hết phải có tiền tạm ứng chứ?" Cừu Địch làu bàu trách móc, như thể đang bất mãn nghiêm trọng vấn đề đãi ngộ:
"
Anh muốn tiền làm cái gì?" Đối phương cũng không nhịn được, gay gắt hơn:" Ăn uống đi lại chỗ nghỉ ngơi, có thứ nào tôi chưa an bài cho anh, anh còn muốn gì nữa? Vác một cái túi tiền đi rêu rao khắp đường phố à?"
" Lão đại, không thể nói chuyện như thế được, chị không nói tôi cũng biết, đây là công việc đem cả mạng sống ra chơi đánh cược. Tôi không ngại làm, nhưng tôi để ý tới thù lao là chuyện thường đúng không? Chị không nói tới đãi ngộ, tôi cứ cắm đầu làm, chị thấy tôi giống Phật sống không? Tôi cũng có nhu cầu bình thường của con người chứ, cũng phải chơi bời, tán gái, lên giường, chứ chẳng lẽ suốt cả ngày cắm đầu vào làm việc à?"
" Người ta vùi đầu vào làm việc còn nói là phấn đấu cho tương lai, tôi làm việc này nói không chừng mai mất mạng rồi, thế mà chị bảo tôi phải nhiệt tình đi đâm đầu vào chỗ chết à? Khá hơn một chút không chết thì bị bắt, tiền thuộc về nhà nước, coi như vô nghĩa. Ngay cả trong trường hợp tốt nhất, tôi vượt qua hết khó khăn, hoàn thành công việc, chẳng may làm xong việc, chị biến mất luôn thì sao? Đảm bảo của chị quá thấp." Cừu Địch tuôn ra một tràng dài chất vấn, đòi hỏi:
" Tôi cảnh báo anh, sức nhẫn nại của tôi có hạn đấy." Đối Phương gằn giọng đe dọa:
Không ngờ chớp mắt Cừu Địch bùng nổ dữ dội như núi lửa phun trào:" Cút con mẹ mày đi, tao vừa rồi nói chuyện rất tử tế đấy, con đĩ, tao có súng trong tay rồi, còn sợ mày uy hiếp à? Có giỏi thì phái hai thằng chó kia tới đây thử xem, tao không giết chết chúng thì tao là con mày ... Đĩ mẹ mày đừng để tao phải nói lời khó nghe, cũng đừng lấy người nhà tao ra uy hiếp, mày không đi nghe ngóng à, cha tao là cựu chiến binh từ trong đóng người chết bò ra đấy, mày mò tới uy hiếp ông ấy xem, xem ông ấy có bắn thủng đầu chúng mày ra không ... Con đĩ mày câm mồm lại, đừng lên giọng với tao, tao không làm nữa, tao đi cướp tiệm vàng còn được đống tiền ... Bái bai!"
Dứt lời cúp điện thoại:
Không biết đối phương thế nào chứ người của tổ hành động chết lặng luôn, có người ra sức nuốt nước bọt, tình huống này nằm quá xa dự đoán của họ, bên bị khống chế uy hiếp ngược lại bên khống chế. Lão Đổng sợ tới mặt tái me tái mét, thầm chửi không biết bao nhiêu lần, không xong rồi, không xong rồi, thằng nhãi này sớm muộn cũng có chuyện. Sớm không xảy ra chuyện, Đới Lan Quân vừa đi một cái liền có vấn đề, còn để bao nhiêu đồng nghiệp chứng kiến, hắn giải thích thế nào cũng không xong.