Chương 152: Vùng dậy phản khách vi chủ. (5)
Chương 152: Vùng dậy phản khách vi chủ. (5)
" Giờ thì hay rồi, cậu ta có cả súng luôn, thế này càng khó kiểm soát tình hình đây." Từ Phái Hồng là người đầu tiên phá vỡ im lặng, lòng hơi mâu thuẫn, nhưng bà cũng nhẹ người, trước kia còn lo phải giải trình với bên trên, tại sao chỉ có ba người bình thường thôi mà không kiểm soát được, làm mọi chuyện be bét hộ, giờ tốt rồi bà không nắm quyền nữa, ai cũng chứng kiến cậu ta bất trị thế nào rồi đấy:
" Không phải có biến cố gì xảy ra với cậu ta rồi chứ? Tôi thấy tâm tình cậu ta có chút kích động quá mức." Phí Minh là người khá trầm tính, không giống vẻ cao lớn thô kệch, hắn kha tinh tế, khi nói là nhắm trúng vào trọng điểm, câu này hắn giành cho Đới Lan Quân:
Hai người họ dù sao còn có tình thầy trò, Đới Lan Quân không thể không trả lời:" Anh ấy có phương thức hành sự của mình, có lối tư duy riêng mình, tôi và chủ nhiệm Đổng còn có thể ngồi đây chính là nhớ tính cách độc lập đặc biệt của anh ấy, chứ không phải là nhờ vào hành động anh dũng của chúng tôi."
Đánh giá cao như vậy sao, hơn nữa năm người này có ai không là người thông minh, đều hiểu ý ngầm Đới Lan Quân, đừng có ý đồ điểu khiển chàng trai đó làm theo ý mình, vậy thì họ tới đây làm cái gì. Bọn họ được trưởng phòng Trần dặn, phải tận dụng tối đa con mồi này, đi sâu vào hàng ngũ đối phương. Trong nhiệm vụ, thứ tự chủ đạo hỗ trợ rất quan trọng, đội ngũ bọn họ tham gia nhiệm vụ nào là nắm quyền tiếp quản luôn, không phải phối hợp với người khác.
Từ lúc thành lập tới nay bọn họ chưa từng thất bại chứng minh hiệu quả cao của phương thức làm việc này.
Trương Long Thành là không hài lòng nhất, tuy danh nghĩa tới đây đội ngũ do Đổng Thuần Khiết dẫn dắt, thực chất trong đội, hắn là người đứng đầu:" Vậy cô giải thích tình hình này ra sao, cũng là do phương thức tư duy đặc biệt của cậu ta à?"
" Chắc chắn rồi, chẳng lẽ anh không nhận ra cách làm của anh ấy chính là phương thức tốt nhất để đo sức nặng của bản thân à? Anh ấy muốn thông qua hành động này để phán đoán tầm quan trọng của mình, vì nếu không xác định được vị trí của bản thân, sẽ dẫn tới phán đoán sai lầm tình hình." Đới Lan Quân khẳng định chắc nịch:
Có lý, trừ Vương Trác gật gù, ánh mắt nhìn Đới Lan Quân thêm mê mẩn khí thế mạnh mẽ của cô thì người trong tổ hành động không nói gì cả, dù sao bọn họ hiểu biết chàng trai này quá ít, có điều nghi ngờ vẫn chiếm phần lớn, nếu đây là đặc vụ được đào tạo họ có thể tin chứ chỉ là một người bình thường thì vô lý quá rồi.
Lão Đổng bị kẹp giữa, không tiện ủng hộ ý kiến nào, song không khó nhận ra Đới Lan Quân đang hơi thiên về cảm xúc.
Trong phòng im lặng trong bầu không khí thiếu tự nhiên, Vương Trác đảm nhận trách nhiệm kỹ thuật trong đội, gọi:" Xem này, đối phương gọi điện thoại lại rồi, cậu ta có uy hiếp thành công không sẽ thấy sớm thôi."
Quả đúng là đối phương đã gọi điện lại cho Cừu Địch, ai nấy hồi hộp, rốt cuộc là có tác dụng hay phản tác dụng đây.
Điện thoại reo, Cừu Địch chẳng cần nhìn cũng biết là ai rồi, còn ai gọi vào đây nữa đâu, cũng chẳng có vẻ gì là đắc thắng, bộ dạng vẫn uể oải chán đời như thế, dựa vào lưng ghế nhận máy mà chẳng nói gì, đối phương cũng không nói gì hết.
Người trong tổ hành động nhìn nhau, ai nấy nhún vai chịu thua, điện thoại im lặng tới mức Lý Tiểu Chúng ngờ vực: "
Sao thế? Tín hiệu có vấn đề à?"
" Không có vấn đề gì cả, do không ai nói gì thôi." Vương Trác đã kiểm tra rồi:
Im lặng tới hơn nửa phút, đối phương rốt cuộc cũng hỏi:" Anh muốn bao nhiêu?"
Câu hỏi hơi làm khó Cừu Địch, vì thực tế lúc này đây y chẳng nghĩ tới tiền, nhưng chẳng thể tỏ thái độ xem thường tiền bạc được, thế thì quá khả nghi, nên khéo léo nói:" Không biết cô điều tra tôi tới đâu, có biết trong thời gian tôi từng làm gián điệp thương nghiệp đã từng nhận hợp đồng 300 triệu không? Tôi cũng không phải người không biết lý lẽ, gửi cho tôi 10 vạn, tôi làm trước xem thế nào, nếu thấy độ khó tăng lên thì phải thêm tiền."
" Ài chà, xem ra anh đúng là chuẩn bị coi chúng tôi thành ngân hàng rồi đấy nhỉ, chẳng lẽ anh không lo cho an nguy của bản thân à?" Đối phương có vẻ giận lắm rồi, nói chưa được mấy câu đã lại đe dọa:
Cách xưng hô của Cừu Địch cũng thay đổi, đặt đối phương ở địa vị giao lưu ngang hàng:" Này cô em, lúc cô bóp cổ người khác không đề phòng người ta cũng bóp chỗ hiểm của mình à? Xe cô đưa tôi rồi, súng cô cũng đưa tôi rồi, hai thứ đó tôi đem bán đem cầm cũng hơn mười vạn đấy, nếu tôi rộng rãi chút chỉ lấy tám chín vạn thôi, tôi sang tay nhanh lắm đấy ... Đừng, đừng dọa tôi, ép quá tôi đi tự thú, cô có thể xử tôi nếu cô muốn, tôi tin, nhưng tôi cũng có thể khiến cô chó chạy gà bay đấy cô tin không? Cô luôn theo dõi tôi, giờ tôi ngồi đây này, tới làm gì tôi thử xem! ... Địt mẹ nó, mày giỏi làm gì tao xem con đĩ!"
Không chỉ đối phương bị áp chế, tổ hành động cũng kinh sợ không nói được câu nào, cả người đi đường chẳng may nghe thấy cũng sợ hãi né tránh.
Ngồi xem đồng hồ đúng một phút, Cừu Địch cảnh cáo:" Trước mắt tôi có một cái thùng rác, tôi sẽ ném cái di động này đi, 10 phút sau tới bãi đỗ xe. Lần cuối cùng gặp mặt, cám ơn cô không giết tôi, cô tự đi mà hối hận đi ... Bái bai."
" Khoan! Khoan ... !" Đối phương gấp giọng gọi, nhịn mấy giây mới nói tiếp:" Được rồi, anh thắng rồi, muốn lấy tiền như thế nào?"
" Tôi cho cô số tài khoản, cô chuyển vào thẻ của tôi, tôi sẽ tự rút, đơn giản thôi, gửi trước 12 giờ trưa, chiều nay tôi còn đi tán gái, xong việc rồi thì tôi sẽ làm việc cho cô. Yên tâm, tôi là người làm ăn có chữ tín, nhận tiền rồi là tôi sẽ làm việc tốt ... Bây giờ tôi đi ăn cơm đây, có gì thì thương lượng với nhau, đừng sai bảo người ta như chó, nghe rõ chưa hả? Đều chi có hai cái tay ba cái chân thôi, không ai cao hơn ai đâu, rõ chưa?"
Cừu Địch điên tiết rồi, mắng cho đối phương á khẩu hậm hực cúp điện thoại, không dám ép y làm việc nữa.
Ở phía tổ hành động, nhìn qua camera giám sát giao thông thì Cừu Địch đúng là đã đi vào quán ăn gần đó để ăn cơm rồi.