Chương 153: Tôi tới tôi làm gây họa. (1)
Chương 153: Tôi tới tôi làm gây họa. (1)
" Xem ra kẻ ác cũng sợ kẻ ác." Từ Phái Hồng thở phào, bây giờ nghĩ lại một tháng qua của mình vẫn còn nhẹ nhàng chán, Cừu Địch đến ngay cả đám người này mà cũng dám tống tiền, làm bà thấy tâm lý cân bằng hơn nhiều:
" Thế này là sao vậy? Tên này có phải xuất thân lừa đảo không, rơi vào tình cảnh như thế mà cũng có thể moi được tiền người ta à?" Vương Trác hoang mang nhìn chuyên gia tâm lý Đô Hàn Mai:" Cô nói tình huống này thế nào?"
Đô Hàn Mai có vẻ cũng choáng lắm, lẩm bẩm:" Điều này phản ánh bản thân cậu ta, hoặc là chuyện cậu ta đang làm với đối phương mà nói là vô cùng quan trọng ... Vì sao quan trọng thì tôi không nói được. Còn về trạng thái tâm lý của cậu ta, tôi còn chưa tiếp xúc lần nào, khó mà nắm bắt, nhưng tôi thấy anh Phí nói đúng đấy, cậu ta đang ở trong trạng thái quá khích, sẽ bất lợi cho hành động."
" Hiện có người bám theo cậu ấy chứ? Cậu ấy cứ thế này sẽ làm hại bản thân, không ổn đâu." Phí Minh hỏi Từ Phái Hồng, hắn là người quanh năm ở thực địa, biết tầm quan trọng của cái đầu lạnh, nội tuyến rõ ràng không có:
" Chúng tôi không tổ chức người bám theo cậu ấy." Từ Phái Hồng trả lời, đây là yêu cầu của Đới Lan Quân, cô cho rằng việc này gây nguy hiểm cho Cừu Địch nhiều hơn là bảo vệ, tốt nhất là chỉ theo dõi từ xa:
Phí Minh không vui:" Sao làm như thế chứ, chẳng may nguy hiểm thì cứu viện thế nào? Không thể vì cậu ta là nội tuyến mà chúng ta thiếu trách nhiệm được, nhìn việc làm của cậu ta xem, vô cùng nguy hiểm."
" Thầy Phí, đó là yêu cầu của tôi, nếu Cừu Địch làm theo từng bước bố trí, chúng ta bám theo mới có thể hỗ trợ, nhưng tôi biết anh ấy, anh ấy sẽ không làm theo bất kỳ mệnh lệnh của ai đâu. Nếu người của chúng ta cố bám theo việc làm bất thường của anh ấy, ngược lại người của chúng ta dễ bị đối phương phát hiện, ngay cả Cừu Địch phát hiện anh ấy cũng phản cảm, lúc đó hành vi của anh ấy càng khó dự đoán, chính anh ấy muốn chúng tôi không bám theo." Đới Lan Quân giải thích:
Phi Minh ngạc nhiên, hắn vẫn không hiểu được quyết định này:" Cậu ta có thể không ý thức được đúng vấn đề."
" Sáng nay khi tìm thấy cậu ấy, chúng tôi đã theo dõi rồi, không có người bám theo cậu ấy, đối phương có vẻ rất tự tin vào nguồn phát tín hiệu đưa vào người cậu ấy. Cừu Địch nói không cần bám theo, chẳng may bị phát hiện sẽ mất hết công sức trước đó của cậu ấy." Đồng Thuần Khiết nói thêm, mặc dù hắn lo cho an toàn của Cừu Địch, càng lo y làm bừa:
" Tôi cũng tán đồng không bám theo cậu ta, dù tôi không hiểu nguyên nhân, nhưng tôi thấy hai đồng chí Đổng Thuần Khiết, Đới Lan Quân nói đúng dấy." Lý Tiểu Chúng đẩy cái kính dầy, chuyên gia theo dõi và chống theo dõi lên tiếng khiến mọi người bất ngờ:" Mọi người không nhận ra à, cậu trai đó không chỉ nói đối phương đâu, còn đang chửi cả chúng ta, cái gì mà đừng sai bảo người ta như chó ... Chủ nhiệm Đổng, chuyện này là sao đây, có phải công tác tư tưởng với cậu ấy chưa làm tốt không? Cho dù là nội tuyến cũng cần giác ngộ, nếu không rất dễ đi chệch hướng đấy."
Câu này làm Đổng Thuần Khiết hơi chột dạ, chàng trai này có oán niệm rất sâu với tổ chức, im re không nói thêm. Lý Tiểu Chúng lại là người rất tinh ý, nói tiếp:" Lời cậu ta cũng không đúng, sao lại nói cái gì mà hai cái tay, ba cái chân."
" Có thể là một câu thuận miệng nói sai?" Vương Trác suy đoán:
" Đâu có sai." Vương Trác trẻ nhất cười ha hả:" Hai tay ba chân là nói nam nhân đấy."
Vương Trác ngửa mặt ra sau cười ha hả, có thành phần cố ý trong đó, bầu không khí vừa rồi rõ ràng là không được tốt.
Không ai ngờ được, điểm đến tiếp theo của Cừu Địch là Đại học Trường An.
Đây là quyết định của Cừu Địch không phải là kích động nhất thời, là điều y định làm từ trước khi bị bắt, dù kẻ theo túng phía sau cũng không ngăn cản được bước chân của y.
Ăn trưa xong Cừu Địch tiếp tục lái xe Đại học Trường An, vừa vặn tới giờ tan học, y bỏ xe đi bộ tiến vào trường, hình ảnh liền biến mất khỏi camera giám sát. Đằng sau vội vàng căn cứ vào định vị trên di động tìm xem "nội tuyến" này tới đây làm cái gì, nghị luận xôn xao, đều cho rằng đây là tình huống khó khống chế, có nguy hiểm. Chỉ có Từ Phái Hồng, Đổng Thuần Khiết thêm vào Đới Lan Quân trầm mặc là không lo lắng gì, bọn họ biết mục đích chuyến đi của Cừu Địch.
Là chuyện riêng, đi tán gái thôi mà.
Chân tướng chỉ có thế mà thôi, không cần phải giải thích gì hết.
Nhưng người ngoài thì không cách nào hiểu được nội tâm phức tạp của Cừu Địch lúc này, y giống như mọi khi đứng ngây ra ở sân thể thao nhỏ đối diện với khu phòng học. Mấy lần muốn bỏ đi, đi rồi lại quay về, mấy lần hạ quyết tâm dứt khoát, chấm dứt cho khỏi đau khổ, cuối cùng lại do dự, sự thiếu quyết đoán này tới từ sâu trong ký ức của y.
Đó là hồi ức mỹ hảo không cách nào có thể thay thế, từ những góc đọc sách yên tĩnh ở thư viện, phía sau hòn giả sơn, chòi nghỉ mát, khu rừng nhỏ, ở trường Đh Sơn Tây, đôi nam nữ trẻ không chỉ một lần nằm dưới bãi cỏ trò chuyện về vẻ đẹp của văn học cổ điển, về lý tưởng cuộc sống, về tương lai, hoàng hôn dưới bóng cây, ánh trăng treo đầu cành, ngày tháng như hình với bóng đó đã khắc sâu trong ký ức.
Chuông hết giờ reo vang, cắt ngang hồi ức của Cừu Địch, y hít sâu ổn định lại tâm tình, chăm chú nhìn cửa phòng học, Trang Uyển Ninh vẫn như mọi khi, mặc trang phục công sở đoan trang xinh đẹp vừa đi ra, y liền đi nhanh tới. Thế nhưng giây phút vừa nhìn thấy Cừu Địch, nụ cười trên gương mặt Trang Uyển Ninh không còn, cô lách người tránh đi, bước chân nhanh hơn. Chuyện ở Kỳ Thạch Trai hôm đó làm cô vô cùng bẽ bàng, đau khổ, cô không bao giờ muốn nhìn thấy Cừu Địch nữa.
" Uyển Ninh, đợi đã, em nghe anh nói một câu thôi."
" Anh chỉ nói một câu thôi."
" Uyển Ninh ..."
Cừu Địch vừa đuổi theo vừa gọi, bất chấp ánh mắt xung quanh, nhưng Trang Uyển Ninh dứt khoát lờ y đi. Hết cách Cừu Địch tăng tốc chạy lên trước mặt cô, giang tay ra chặn đường nói:" Em nhất định ép anh phải xông vào lớp nói chuyện với em à?"
" Sao trước kia tôi không phát hiện ra anh là loại người vô sỉ như thế?" Tran Uyển Ninh giận dữ, trừng mắt lên nhìn Cừu Địch như kẻ thù:
" Hôm đó anh uống say, em cũng thấy rồi mà, anh ta mà thực sự thích em, chẳng lẽ còn để ý chuyện năm xưa em vào rừng quả với ai sao?" Cừu Địch nói câu đầu còn miễn cưỡng chấp nhận được, chuyện cũ đa qua, anh so đo với bạn trai cũ của người ta thì kém cỏi quá rồi, nhưng y lại nói thêm:"
Vả lại anh nói sự thật mà."