Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 484 - Chương 154: Tôi Tới Tôi Làm Gây Họa. (2)

Chương 154: Tôi tới tôi làm gây họa. (2) Chương 154: Tôi tới tôi làm gây họa. (2)

"Anh, anh ..." Trang Uyển Ninh tức lắm, nhưng vẫn giống thời đi học, ngay cả chửi mắng người ta cũng không biết, lại muốn quay lưng bỏ đi:

Cừu Địch gọi:" Đợi đã, anh nói một câu thôi, nghe xong, anh không bao giờ tới làm phiền tới em nữa."

Trang Uyển Ninh đứng lại hai mắt nhìn thẳng Cừu Địch:" Được rồi, anh mau nói rồi đi đi, dù sao tôi cũng không định nhớ đâu."

Thấy sinh viên tan học ngày một đông, Trang Uyển Ninh chắc chắn là cô gái trẻ thu hút, số người lảng vảng quanh càng nhiều. Có vài lời Cừu Địch không muốn người khác nghe nắm tay Trang Uyển Ninh đi tới chỗ rẽ, Trang Uyển Ninh giật tay lại, có điều sợ y dây dưa phiền phức, vẫn theo y tới chỗ tương đối vắng người.

Cừu Địch nghiêm túc đối diện với Trang Uyển Ninh, lòng nói đau, lời ngày xưa không dám nói, giờ nói ra quá muộn màng:" Uyển Ninh, anh yêu em, anh thừa nhận anh yêu em từ rất lâu rồi, nhưng anh không dám nói."

Mặt Trang Uyển Ninh vẫn lạnh tanh:" Giờ anh dám nói ra rồi, kết quả không có gì thay đổi đâu. Cừu Địch, tôi biết vì sao anh lại tới đây rồi ... Tôi thật nhớ ngày xưa khi còn đi học, anh hết sức đơn thuần, nhiệt tình, luôn luôn giúp đỡ mọi người. Mọi người không vì gia cảnh anh nghèo khó mà coi thường anh, không ai dám coi thường anh vì anh sống đường hoàng, sống kiêu hãnh ... Chuyện tôi nhớ nhất là Khoai Tây Béo lớp chúng ta bị trẹo chân, mỗi lần đi học anh lại cõng cậu ấy, cõng suốt một tuần ... Mọi người gặp chuyện gì khó khăn đều nghĩ tới anh đầu tiên, ai cũng nói anh là người đáng tin cậy, sau này rất nhiều sinh viên khóa dưới coi anh là thần tượng của họ."

" Em vẫn còn nhớ sao?" Cừu Địch cắn răng, y không nhớ những chuyện đó nữa, nói đúng hơn là không muốn nhớ lại, bản thân bây giờ quá khác khi đó:

" Chính vì tôi còn nhớ, cho nên mới không thể chấp nhận được con người anh bây giờ." Trang Uyển Ninh giọng nhỏ nhẹ, ánh mắt đánh giá Cừu Địch, phản ảm, ghét bỏ, xem thường, những cảm xúc đó lộ ra rất rõ:" Bề ngoài anh có đẹp đẽ thì có đem lại cảm giác thành tựu cho anh không? Từ sau khi tốt nghiệp tới giờ, anh đã thực lòng chuyên tâm vào làm việc gì đó chứ? ... Cừu Địch, với tư cách bạn cũ, tôi khuyên anh lần cuối, đi tìm một công việc đàng hoàng, sau đó nghiêm túc làm cho tốt, đừng sống lông bông như này nữa."

Cừu Địch nghiêng đầu sang bên, lời của Trang Uyển Ninh đánh trúng chỗ đau nhất trong lòng y, ánh mắt cô ấy vẫn sắc xảo sáng suốt như thế, thì ra cô ấy sớm nhìn ra mình bên ngoài châu ngọc, bên trong thôi nát rồi. Tránh sang một bên nhường đường, Trang Uyển Ninh tiếc nuối nhìn Cừu Địch một lần nữa, nhưng cô bước đi rất dứt khoát.

À, không đi, cô ấy dừng lại rồi, khóe mắt Cừu Địch nhìn thấy Trang Uyển Ninh do dự, cô đi đôi giầy xăng đan cao gót lộ ngón. Thế nhưng người ta đứng lại không phải là vì y, nhìn về phía trước, một ông chú trung niên ôm đóa hoa hồng lớn cực lớn, tươi cười đi tới.

Chỉ cần một cái nhìn, dù Cừu Địch không sành sỏi thứ hàng hiệu cũng nhận ra người ta ăn mặc đồ cao cấp thực sự, so với người ta, y không có tư cách gọi là người có tiền.

Chẳng có gì lạ, trước kia cũng thế, ngay cả thời gian hai người quấn quít bên nhau, vẫn có nam sinh tự cho mình có điều kiện tốt ngang nhiên tặng hoa cho Trang Uyển Ninh, khiêu chiến y.

Yến Đăng Khoa đã tới trước mặt hai người, ông chú trung niên tự tin đưa bó hoa hồng tới:" Cô giáo Trang, tôi hỏi rồi, chiều nay cô không có tiết ... Có thể nể mặt dùng bữa trưa với tôi không?"

" Anh tới muộn rồi, tôi đã nhận lời anh ấy." Trang Uyển Ninh bất ngờ chỉ Cừu Địch:

" Cậu ta là ai?" Yến Đăng Khoa tức thì sầm mặt nhìn chằm chằm Cừu Địch đánh giá:

" Giống như anh, là nam nhân theo đuổi tôi ... Hai người thương lượng với nhau đi nhé, tôi tránh đi một chút. Có điều giám đốc Yến, anh đừng cứ làm tôi khó xử như vậy chứ, tôi đâu thể phân thân được." Trang Uyển Ninh hờn dỗi nói một câu, bỏ lại vấn đề khó giải quyết rồi vội vàng đi ngay:

Yến Đăng Khoa ngăn không kịp, quay đầu lại nhìn Cừu Địch, mặt mày hết sức khó coi, hùng hùng hổ hổ tới trước Cừu Địch, thằng nhãi ranh này không ngờ dám tranh giành nữ nhân với hắn. Là người từng trải, lỗi đời, chỉ cần nhìn Cừu Địch từ trên xuống dưới một lượt hắn có nhận định, bộ trang phục không phù hợp với người, trong cổ áo có vết bẩn, không có mùi nước hoa lại có mùi mồ hôi, giày có nhiều vết xước chứng tỏ đi bộ nhiều, đây là loại cùng khổ thích học làm sang, thích sĩ diện, loại này dễ đối phó lắm.

Ông chủ Yến dùng cách nhanh gọn nhất loại bỏ tình địch, chiếc xe đỗ cách đó không xa:" Có biết chiếc xe đó bao nhiêu tiền không?"

" Không biết." Cừu Địch lắc đầu:

" Mercedes nhập khẩu, giá hơn 300 vạn, có biết tôi là ai không?" Yến Đăng Khoa lại hỏi:

Cừu Địch lúc này không có tâm trạng, hời hợt vẫy tay:"

Gặp nhau sau nhé ông chú."

" Vậy thì nhìn cho rõ đi." Yến Đăng Khoa kéo Cừu Địch lại, đưa cho y một tấm danh thiếp, Cừu Địch cầm lấy, Yến Đăng Khoa chỉ tay vào mặt y:" Tôi cảnh cáo cậu, thằng nhãi, sau này đừng tới làm phiền cô giáo Trang nữa, người như cô ấy, cậu mà có tư cách theo đuổi à? Nhìn lại bản thân đi, giày da không lau sạch, ca vát thắt không đúng, có thế mà dám ra ngoài bêu mặt à?"

Nếu là lúc khác, Cừu Địch nói không chừng cho tên này một đấm rồi, nhưng bây giờ trong lòng y chỉ có đau khổ và mệt mỏi, đến cả tức giận cũng không nổi nữa.

" Cho cậu hai giây, biến mất khỏi tầm mắt của tôi, nếu còn để tôi thấy cậu tới quấy rầy cô giáo Trang nữa, hậu quả tự chịu." Yến Đăng Khoa chắp tay sau lưng, dọa như dọa trẻ con:

Đột nhiên, Cừu Địch mỉm cười, một nụ cười thực sự như ánh nắng chiếu qua mây đen vậy, cẩn thận cất danh thiếp đi, nhìn bó hoa hồng lớn mà Yến Đăng Khoa cầm, cười càng tươi hơn, nhìn Yến Đăng Khoa ngưỡng mộ:" Thì ra Bách Nhưỡng Tửu Trang là do ông chú mở đấy à?"

Yến Đăng Khoa chưa ý thức được nguy hiểm đã tới gần, còn nhếch mép khinh mệt: " Ồ, biết tới thanh danh của Bách Nhưỡng cơ đấy, không tệ đâu."

" Đương nhiên là biết rồi, tôi đang buồn không tìm được chính chủ đây." Cừu Địch xoa xoa tay:

" Tìm tôi hả, muốn làm ăn sao, dễ thôi chỉ cần . ."

Bốp! ... Không có chút dấu hiệu nào, tiếng tát tai đanh gọn vang lên, Yến Đăng Khoa á một tiếng che mặt lảo đảo, nhìn Cừu Địch chưa hết bàng hoàng, thậm chí có chút không tin chuyện xảy ra. Rất nhanh hắn tin rồi, Cừu Địch mà ra tay thì không ai ngăn nổi, bốp bốp bốp! Cả tay trái lẫn tay phải đều vùng lên, liên tục mấy cái tát, khiến máu miệng máu mũi Yến Đăng Khoa trào ra. Hắn loạng choạng xoay người bỏ chạy, ca vát đẹp đẽ bị kéo lại, đầu gối húc lên, hự một tiếng, gục xuống đất.

Cừu Địch ra tay cực nhanh, động tác như hành vân lưu thủy, Yến Đăng Khoa bị đánh không kịp kêu lên một tiếng.

Chỉ vài động tác căn bản, thậm chí còn chưa dùng một chiêu trọn vẹn nào, Cừu Địch đã đánh gục Yến Đăng Khoa, dùng chân lật người hắn lại, đạp lên khuôn mặt trắng trẻo giờ đỏ rực, mái tóc vuốt keo bóng lộn xác xơ khôgn ra hình thù gì:" Tao cảnh cáo mày, thằng già, sau này mày mà tới quấy rầy cô giáo Trang, tao sẽ đánh nát cái mặt mày ra."

Bốp! Mũi chân gẩy bó hoa hồng lên, Cừu Địch đá thẳng bó hoa vào mặt hắn, hoa rơi lả tả, răng Yến Đăng Khoa cũng văng ra ngoài.
Bình Luận (0)
Comment