Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 485 - Chương 155: Tôi Tới Tôi Làm Gây Họa. (3)

Chương 155: Tôi tới tôi làm gây họa. (3) Chương 155: Tôi tới tôi làm gây họa. (3)

" Cứu , cứu tôi với ..."

" Gọi cảnh sát đi, hắn muốn giết tôi ..."

" Thằng điên đó muốn giết tôi ... thằng điên, có ai không, cứu tôi với!"

Cuối cùng cũng kêu được rồi, Yến Đăng Khoa xoay người lại, ra sức bò về phía trước, máu mũi chảy dài, mắt nổ đom đóm, sinh viên xung quanh nhìn thấy thì kinh hãi né tránh, không biết xảy ra chuyện gì. Thấy có người tới rồi Yến Đăng Khoa mới đứng lên, la hét chỉ về phía Cừu Địch, nhưng nào thấy ai, tên đó biến mất từ đời nào rồi.

Đám sinh viên chỉ trỏ bàn tán, Yến Đăng Khoa sực tỉnh, nhớ ra thân phận mình, hai tay che mặt, tập tà tập tễnh đi về phía xe.

Sầm, đóng cửa xe lại, nhìn gương mặt không ra mặt người trong gương, Yến Đăng Khoa òa khóc, thế này còn mặt mũi mà nhìn ai nữa?

Trang Uyển Ninh nấp ở một góc đã chứng kiến hết tất cả, bàng hoàng tới lặng người, không ngờ chuyện lại diễn biến thành ra thế này, tuy không ưa gì chuyện đeo bám của Yến Đăng Khoa, nhưng không đành lòng thấy hắn như thế. Càng khiến cô không nói lên lời là, trong ký sức, chàng trai nhiệt tình, đơn thuần, thậm chí khi mới nhập học nói chuyện với nữ sinh cũng đỏ mặt, sao lại biến thành thế này.

Gương mặt lạnh tanh của Cừu Địch khi đánh người tàn nhẫn, dứt khoát làm tim cô thắt lại, đó là hình ảnh cô không thích, không muốn thấy cũng không thể chấp chận được. Yến Đăng Khoa đã phóng xe chạy mất rồi, cô cũng xoay người lặng lẽ mà đi, chàng trai vô cùng mỹ hảo trong mắt, trong lòng cô đã sụp đổ không còn chút gì.

" Cậu ta đi tới Đh Trường An gặp một nữ giáo viên."

" Đánh nhau là sao?"

" Không phải là đánh nhau mà là đánh người ta, ra tay nặng lắm, cảnh sát 110 cũng tới."

" Đánh xong chạy mất rồi!"

Tổ hành động lần lượt từ camera giám sát, từ lời bàn tán của sinh viên trên diễn đàn Đh Trường An, từ trung tâm chỉ huy 110 có được tin tức lặt vặt, nhanh chóng ghép nối lại thành câu chuyện hoàn chỉnh. Một đám người xưa nay toàn xử lý sự vụ tầm cỡ quốc gia, vô cùng ngán ngẩm vì dinh vào sự kiện ghen tuông tranh giành vớ vẩn.

Cảnh sát 110 đã căn cứ vào lời khai của Yến Đăng Khoa lập án điều tra, bắt đầu truy tìm Cừu Địch, ngay cả Trang Uyển Ninh cũng bị triệu tập. Đây không phải là điều mà tổ hành động muốn thấy, Từ Phái Hồng lấy thân phận cục trưởng An ninh quốc gia, vòng qua mấy quan hệ áp chuyện này xuống, để 110 xử lý sau.

Hai tiếng đồng hồ trôi qua, giám định thương tích của bệnh viện đã có, tổ hành động vẫn chỉ biết thở dài, Cừu Địch đánh người ta thê thảm vậy mà cứ như không có chuyện gì, thong thả dạo phố, lúc thì ghé qua hiệu rượu thuốc, lúc vào hiệu kim khí, rồi lại tới chỗ sửa xe. Toàn là những chỗ mà camera giám sát không thể nhìn thấy được, không ai đoán ra ai loanh quanh luẩn quẩn làm cái gì, mấy địa điểm y vào đều không liên quan gì, mà y cũng không quen biết gì ở Trường An.

" Cậu ta đang trì hoãn thời gian à? Đã hai tiếng rưỡi trôi qua rồi, vẫn còn cách Tòa nhà Quốc tân tới 10 km." Vương Trác thắc mắc, hắn đã tiếp nhận toàn bộ giám sát hình ảnh, âm thanh, vừa rồi còn cùng Lý Tiểu Chúng trao đổi chuyện xử lý thiết bị theo dõi trên người Cừu Địch, thế nhưng hành động của tên nội tuyến này làm hắn quá tức giận:

Năm người mấy lần nhìn Đổng Thuần Khiết, Đổng Thuần Khiết bĩu môi:" Các cậu phải nhận thức cho rõ, cậu ta không phải cấp dưới của bất kỳ ai, cũng không phải nội tuyến do chúng ta bỏ tiền thuê, càng không phải người được chúng ta cảm hóa chiêu mộ ... Cậu ta bị Trần Ngạo và cục trưởng Trần đẩy vào sự kiện này trong tình huống không hay biết gì cả, tôi không chỉ huy được cậu ta đâu."

" Nhưng chẳng phải cậu ta theo anh đi một chuyến tới đại tây bắc à?" Phí Minh thắc mắc, luôn cho rằng đây là nội tuyến của Lão Đổng chứ:

" Đúng thế, thù lao là năm vạn đồng, suốt dọc đường cậu ta gây phiền toái cho tôi không ít ... Tôi căn bản không ngờ rằng đến cuối cùng cậu ta cứu tôi một mạng. Nếu ngay từ đầu tôi mà biết cậu ta to gan thế này, tôi có dám dùng, dám đưa vào kế hoạch không?" Lão Đổng không vui, Cừu Địch cứ làm ra chuyện gì là người ta lại nhìn hắn, cứ như là hắn phạm sai lầm vậy:

" Nhất định cần phải có đánh giá tâm lý toàn diện về cậu ta, nếu có khả năng gây nguy hại cho hành động, tôi kiến nghị rút cậu ta về." Đô Hàn Mai dứt khoát nói:

"

Không thể nào, một khi đã nhập cuộc thì hoặc là làm người mình, hoặc là trở thành kẻ địch, nếu có tình huống thứ ba xuất hiện, ai cũng biết cậu ta là phản đồ, sẽ tự làm bại lộ bản thân." Trương Long Thành phủ quyết, một khi đã làm nội tuyến rồi thì không còn đúng sai nữa, chỉ có thể chọn một con đường đi tới cùng:

" Hay là thế này đi, mọi người xem thế nào, chúng ta kiếm thời điểm, nằm ngoài phạm vi giám sát, hai bên chúng ta trò chuyện cho ra nhẽ. Đã làm loại chuyện này thì nhận thức tư tưởng phải đúng, phải có giác ngộ ở mức nhất định, chí ít không thể làm bừa làm bậy, gây khó khăn cho công việc của chúng ta đúng không? Hành vi của cậu ta không chỉ nguy hại cho toàn bộ kế hoạch, còn mất an toàn cho bản thân cậu ta." Lý Tiểu Chúng là người lão luyện kinh nghiệm, đồng thời là người thủ cựu, lúc nào cũng đem hết căn nguyên vấn đề quy kết vào tư tưởng:

Phát hiện ra vấn đề, nhanh chóng giải quyết vấn đề, không cho ảnh hưởng tới kế hoạch thực thi, đây vốn là lối tư duy thông thường, nhưng tên nội tuyến này căn bản không thể khống chế được, mà cách liên hệ cũng là một chiều, chỉ có thể do người ta chủ động liên hệ, nếu không bên này không liên hệ được, ai dám gọi điện vào chiếc di động kia chứ?

Ánh mắt mọi người theo thói quen nhìn sang Đổng Thuần Khiết, nhưng vị lãnh đạo này hơi vô dụng, hắn quay mặt đi, ý bảo tôi không liên quan, mọi người bấy giờ mới chú ý Đới Lan Quân vẫn ngồi ngay ngắn tập trung quan sát tuyến đường hành động của Cừu Địch.

Đổng Thuần Khiết phải hắng giọng:" Tiểu Đới!"

Đới Lan Quân mãi hồi lâu mới có phản ứng, tưởng nãy giờ cô không nghe thảo luận, không ngờ cô lại nói:" Dù sao cũng là còn nước còn tát thôi, bây giờ đã có manh mối rồi, mọi người còn muốn thế nào? Đừng kỳ vọng quá cao, anh ấy là như thế, càng muốn chỉ huy thì anh ấy càng làm ngược lại."

" Như vậy cậu ta là thành phần nguy hiểm." Lý Tiểu Chúng nghiêm mặt nói, câu này được tất cả tán đồng, nếu đúng vậy thì đó là biểu hiện của chứng chống lại xã hội:

" Sao tôi lại thấy ngược lại nhỉ?" Đới Lan Quân vậy mà lại phản bác:

" Lan Quân, cô nói vậy là không đúng rồi, từ hành vi của cậu ta tới nay, tôi dám nói ..."

Không đợi Đô Hàn Mai nói hết, Đới Lan Quân đã chỉ trích:" Ngay cả mọi người còn không chấp nhận tôi và Lão Đổng tìm một nội tuyến như thế, nói anh ấy là thành phần nguy hiểm, chẳng lẽ người ngoài tin anh ấy là người của tổ chức, được sai phái gánh vác sứ mệnh trọng yếu à?"

Tất cả sửng sốt, bọn họ suy nghĩ theo lối áp đặt, coi Cừu Địch như quân cờ phải tuân theo bố trí, nhưng nếu đổi hướng nhìn thế này thì khác, Vương Trác vui mừng phụ họa:" Đúng đấy, ngay cả tôi còn muốn cho cậu ta ăn đòn, ai nhìn vào cũng không thấy đó là loại hàng tử tế."

" Thế nhưng quan trọng cậu ta không nghe chỉ huy, vậy thì không ích gì." Phí Minh chép miệng, loại cứng đầu này nếu trong tổ chức thì dễ trị lắm, nhưng mà tình huống này thì hắn cũng hết cách:

" Đừng lo, anh ấy sẽ tới địa điểm giao hẹn thôi, hơn nữa, tôi cho rằng anh ấy đã chuẩn bị để phản kích rồi, mọi người không nhận ra thôi, mọi việc anh ấy làm đều là có chủ đích cả." Đới Lan Quân khẳng định chắc chắn, nhớ lại hình ảnh Cừu Địch vào hiệu kim khí, rồi lại vào hiệu gửi xe. Chính cô cũng không đoán ra được Cừu Địch muốn làm cái gì, nhưng cô biết Cừu Địch rất nhạy bén với nguy hiểm, đó là chàng trai nhiều mâu thuẫn, nhiều cảm xúc ẩn dưới vẻ ngoài bình thản bất cần, cô có chút nuối tiếc vì lãng phí nhiều thời gian, không sớm nhận ra điều này:" Anh ấy không chịu thiệt thòi đâu."

Mọi người chẳng hiểu ra sao, thực sự nhìn không thấu sự tự tin của Đới Lan Quân từ đâu ra.
Bình Luận (0)
Comment