Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 487 - Chương 157: Cạm Bẫy Theo Từng Bước Chân. (2)

Chương 157: Cạm bẫy theo từng bước chân. (2) Chương 157: Cạm bẫy theo từng bước chân. (2)

Hai trang giấy in được đưa tới tay Cừu Địch, Cừu Địch vừa cầm lên xem đã nhíu mày:" Trang phục nữ à? Hắn là nam cơ mà!"

" Vâng, đúng là trang phục nữ, chẳng phải đại bộ phận đều do nam nhân bỏ tiền sao?" Viên giám đốc vội giải thích, chiếc váy có giá tới tận 98800 NDT, bất kể là phần đăng ten, hoa thêu trước ngực đều làm bằng thủ công, trước ngực còn dùng 108 viên đá hổ phách, tiêng thời gian chế tác thôi đã tốn hai tuần:

Lại là hổ phách, Cừu Địch thấy khó hiểu:" Vì sao lại đính hổ phách lên?"

" Sở thích của khách, tôi không biết ạ, nhưng bản thân hổ phách có thể làm thuốc, thứ này có tác dụng an thần tĩnh khí, đại biểu cho cát tượng ... À phải, anh đợi một chút." Viên giám đốc cầm điện thoại lên, nói là gọi điện cho nhà thiết kế, hỏi vài câu rồi báo cáo:" Hắn đặt cho bạn gái, định chuẩn bị một bất ngờ cho bạn gái, đã lấy đi vào ngày 30 tháng 5."

30 tháng 5 à? Vậy là vài ngày trước khi xảy ra chuyện, vì mùng 1 tháng 6 thì bọn họ tiến hành mai phục ở lối vào Nam Cương. Cừu Địch cầm bản thiết kế trầm ngâm, khi ánh mắt vừa nhìn sang, viên giám đốc liền đứng bật dậy, cung kính hỏi:" Thưa anh, anh có cần giúp gì nữa không ạ?"

" Không cần, phục vụ rất tốt, tôi rất hài lòng ... Không ngại tặng di động cho tôi chứ?" Cừu Địch vươn tay ra, viên giám đốc cẩn thận đưa di động cho y. Cừu Địch cứ thế nghênh ngang bỏ đi, viên giám đốc thở phào, người mềm oặt dựa vào lưng ghế, nhưng lúc ra tới cửa mở chốt còn quay đầu làm hắn lại đứng bật dậy như lò so, Cừu Địch cười thiện chí:" Nếu anh báo cảnh sát, tôi đảm bảo sẽ lần nữa ghé thăm đấy, tốt nhất quên chuyện hôm nay đi, chúng ta chưa từng biết nhau."

" Không dám, không dám, anh đi thong thả ạ." Viên giám đốc khom người:

Cừu Địch vẫy tay:" Không cần tiễn đâu, ngồi im đó, mười phút nữa hẵng ra."

Viên giám đốc vâng dạ ngồi yên tại chỗ không dám nhúc nhích chút nào, mắt hắn thì đảo qua đảo lại không thôi, ngồi chưa được một phút thì rón rén ra mở cửa, cửa mở một cái thấy ngay Cừu Địch khoanh tay dựa cửa, lạnh lùng hỏi:" Mấy phút rồi?"

" Dạ, dạ, dạ, đại ca, tôi xin lỗi ..." Viên giám đốc đóng ngay cửa phòng lại:

Cừu Địch đoán chừng lần này hắn không dám có ý định nào nữa, lặng lẽ rời khỏi tòa nhà, lên xe rời đi.

Không bao lâu sau, đường dây riêng của tổ hành động có điện thoại gọi tới, Cừu Địch giọng lạnh băng kể lại phát hiện của mình, gửi đi mấy bức ảnh sau đó cúp điện thoại luôn, một câu thừa thãi cũng không có.

Ngoài đường, Cừu Địch vừa cúp điện thoại một cái là tiện tay vứt luôn điện thoại đi, xe đi thêm một lúc tới ngõ người Hồi.

Gọi là ngõ nhưng rất rộng, đủ xe con đi hai chiều, còn có hàng cây trong gõ, hai bên ngõ chi chít hàng quán, đặc biệt nhất là các loại bảng hiệu đua nhau vươn ra ngoài mặt đường, trông lộn xộn nhưng rất thú vị, có phong cách riêng.

Hiện là thời điểm khá lưng chừng, trong ngõ không mấy người qua lại, Cừu Địch kiếm chỗ vắng vẻ đỗ lại, gọi điện cho người thần bí kia, thuật lại tình hình xong, còn kèm thêm phán đoán:" ... Đó là địa điểm tư nhân, Lý Tòng Quân tới đó đặt một bộ trang phục nữ giá chín vạn tám, lát gửi ảnh cho anh ...

Xem ra quần áo hắn mặc đều đặt ở đây, không phát hiện gì khác, kinh doanh bình thường, đông khách ... Có điều nữ nhân kia là ai có vẻ sẽ quan trọng."

" Làm tốt lắm!" Đối phương tán dương:

" Đừng khách khí, tôi làm vì tiền thôi, như tôi đã nói rồi đấy, có tiền mới có động lực, mấy trò khác thì khỏi đi."

" Anh rõ ràng có thể giải quyết chuyện này trong vòng vài phút, vì sao lại tốn mất một ngày mới đi làm? Phải rồi, sao anh có thể lấy được thông tin một cách dễ dàng như thế, những nơi như vậy không dễ nói chuyện."

"

Không phải đâu, viên giám đốc ở đó dễ nói chuyện lắm, tôi dí súng vào đầu hắn, thế là hắn nói hết." Cừu Địch khịt mũi lấy làm lạ:" Chuyện dí súng vào đầu người ta thì đám người các cô là chuyên gia cơ mà, sao còn tôi như thế?"

Người kia hồi lâu không nói lên lời, chắc là bị Cừu Địch làm tức nghẹn họng rồi, mãi mới thốt ra một câu:" Thế thôi, đợi điện thoại của tôi."

" Này, hôm nay còn việc gì nữa không? Không là tôi đi chơi đấy, Trường An có mấy hội sở nổi tiếng nhiều gái đẹp, tôi còn chưa ghé thăm ... Cô có chuyện gì nói trước đi tôi còn lên kế hoạch, đừng để tôi đang chơi vui lại bị làm phiền." Cừu Địch truy hỏi:

" Không có chuyện gì nữa, đi chơi đi." Đối phương bực tức nói một câu cúp máy ngay:

" Mẹ mày con đĩ, chơi tao à? Không biết ai chơi ai đâu." Cừu Địch chửi mắng, cất di động đi, lùi xe rẽ vài lần, hòa vào dòng xe:

Cùng lúc ấy nơi chỉ huy hành động của Cừu Địch, trong gian phòng đóng kín, một nam nhân gày gò đeo kính cận nặng đang nhận hình ảnh Cừu Địch gửi cho, cùng với những thông tin liên quan tới Lý Tòng Quân mới tìm kiếm được. Bên cạnh là cả một dàn máy vi tính, rất nhiều màn hình, như một trò chơi, do hắn điều khiển thế thân của mình thực hiện hành động.

Không lâu sau có điện thoại gửi tới, là một trong số mấy cái di động của hắn, hắn nhấc máy lên:" A lô!"

" Tôi nhận được tài liệu rồi, làm tốt lắm, chủ nhân của chiếc váy này khả năng là người chúng ta cần phải tìm." Đầu kia điện thoại nói:

" Bước tiếp theo phải làm sao?" Mắt Kính hỏi:

" Để tôi tính đã, lượng thông tin chúng ta nắm được tới giờ vẫn chưa đầy đủ ...

Phải rồi tên đó vẫn nghe lời chứ?"

" Không nghe lời lắm, hôm nay bắt đầu đòi tiền rồi, tôi phải chuyển cho y mười vạn. Buổi trưa hình như tới trường Đh Trường An, vừa rồi tôi mới biết Yến Đăng Khoa bị người ta đánh, sợ là chính y ra tay ... Sau đó nội tuyến của chúng ta xác nhận, đúng là y đánh thật, ra tay rất tán nhẫn, đánh gãy hai cái răng của Lão Yến, đa chấn thương, không biết hai người vì sao lại gặp phải nhau."

Cừu Địch bị bắt đi ở Bách Nhưỡng, y trút giận lên Yến Đăng Khoa là rất bình thường, nhưng ngang nhiên đánh người chỗ công cộng như thế, khả năng ảnh hưởng tới chuyện đang làm. Cảnh sát 110 được Yến Đăng Khoa trình báo, hắn đang điên cuồng truy tìm kìa.

Đối phương có vẻ không quá để ý, cười ha hả:" Nơi khác thì sao, có phát hiện gì không?"

" Không, chúng ta có vẻ đánh giá cao y quá rồi, chẳng ở đâu có động tĩnh gì hết." Mắt Kính báo cáo:

" Ồ, tôi biết rồi, vậy thì cậu xem mà làm, dạy bảo y một chút, người này còn cần dùng." Đối phương nói xong cúp điện thoại:

Mắt Kính ngồi trước màn hình vi tính rất lâu mới nhấc điện thoại lên, trầm giọng ra lệnh:" Phái hai người tới, có anh bạn không hiểu chuyện, cần phải giáo dục một chút, đừng làm tàn tật, còn phải dùng."

Nói vài câu đã cúp điện thoại, căn phòng khép kín lại khôi phục yên tĩnh, chỉ có tiếng ù ù phát ra từ cánh quạt của máy vi tính, ánh đèn trần chiếu lên tường một bóng người vặn vẹo ...
Bình Luận (0)
Comment