Chương 158: Cạm bẫy theo từng bước chân. (3)
Chương 158: Cạm bẫy theo từng bước chân. (3)
Thời gian chỉ hướng 1 giờ sáng, đêm khuya, trời đổ mưa lác đác.
Tên cao vặn lại con ốc cuối cùng trên biển số xe, ném công cụ ra sau xe, đóng cốp sau lại, ngồi vào vị trí phụ lái. Tên lùn làm lái xe đưa cho hắn một điếu thuốc, hai người cùng ngáp lên ngáp xuống. Rít vài hơi thuốc cho tỉnh táo rồi khởi động máy, rời xưởng sửa xe nằm ở ngoại ô, đi lên đường thông tới Trường An."
" Cái thằng nhãi ranh đó bày trò gì vậy, nửa đêm còn không để chúng ta yên." Tên cao cáu kỉnh:
" Hình như tên đó láo lắm, tống tiền của lão đại những mười vạn." Tên lùn tặc lưỡi:
" Ồ, khá quá, đáng lẽ chúng ta theo y luôn cho rồi ... Tôi thấy lão đại cũng quá keo kiệt, trả chúng ta được bao nhiêu tiền đâu!" Tên cao kinh ngạc, không nhìn ra cái thằng đó còn là nhân tài:
" Phải xem y còn mạng mà tiêu không chứ, tôi đoán chừng xong việc này thì cái mạng y cũng xong ... Chúng ta thì khác, chúng ta thành huynh đệ lâu năm rồi." Tên lùn nói:
Nhắc tới chuyện này tên cao cũng im luôn, làm cái nghề này giữ mạng lâu cỡ nào đúng là đừng cưỡng cầu, một ngày nào đó kiếm khẳm, nói không chừng là tai họa cách không xa nữa.
Hắn suy nghĩ một lúc lại hỏi:" Vậy lão đại muốn chúng ta làm cái gì, xử lý sạch sẽ luôn à?"
Tên lùn lắc đầu:" Chuyện đã làm xong đâu, lão đại chỉ muốn dọa cho y ngoan ngoãn thôi."
Tên cao không tán thành cách nói này:" Làm vậy ăn thua gì, có một số thằng, lúc dọa thì nó ngoan ngoãn lắm, vâng dạ cun cút, bảo sao nghe vậy, nhưng xoay lưng đi một cái thì chứng nào tật nấy, chẳng tác dụng mẹ gì.
Thằng này đoán chừng cũng thế, lần trước chẳng suýt giết nó, giờ thế nào?"
" Vậy thì phải làm sao? Tôi nghe anh đây, không đi nữa nhé?" Tên lùn hỏi lại:
" Coi như tôi chưa nói gì." Tên cao phất tay, có hữu dụng hay không thì cũng không tới lượt hắn nói, nhận tiền thì phải nghe người ta sai bảo, chứ còn bản thân nghĩ cái gì thì không quan trọng:
Hai người cứ vậy nói chuyện câu được câu chăng, xe dần dần đi vào thành phố đã ngủ say, trên đường phố rộng rãi, chiếc xe u bóng ma băng qua ngã tư, điểm đến: Khách sạn nghỉ dưỡng Hoàng Thành. ... ...
Gió mát vi vu, bóng đêm mở ảo, cơn mưa nhở tựa như tạo thành lớp sương mù nhẹ quấn quanh tòa nhà bốn tầng của cục bảo mật.
Ánh sáng đèn cao áp mông lung chiếu sân trống vắng, chòi canh thấp thoáng bóng người canh gác. Đêm khuya lắm rồi, nơi này cách khá xa trục đường giao thông chính, trừ tiếng gió mưa, thì không còn nghe thấy chút âm thanh nào nữa, chỉ có ánh đèn le lói rọi ra từ trong ô cửa sổ hẹp tầng bốn ...
Vương Trác vừa mới xong việc, vươn mình định ngáp một cái cho sướng, há miệng lại không có âm thanh nào phát ra, hắn sợ quấy nhiễu giấc mộng của giai nhân.
Đới Lan Quân đang ngủ gục trên bàn ở ngay bên canh, mái tóc hơi rối phủ lên khuôn mặt diễm lệ, sự lạnh lùng ban ngày bây giờ lại yếu ớt như cành liễu trước gió, hai mắt nhắm chặt, hơi thở đều, nhưng cặp mày kia lại hơi nhăn lại, dường như trong mơ gặp chuyện gì không vui. Đến nằm mơ cũng có phiền não sao?
Vẻ yếu đuối khi ngủ càng khiến dung mạo cô càng thêm kiều diễm, nhưng khuôn mặt hơi tái mệt mỏi ấy, rồi cánh tay phải ngày đêm đeo găng không rời kìa khiến người nhìn thấy xót xa. Mấy ngày qua hắn quấn lấy Đổng Thuần Khiết dò hỏi rồi, biết không ít chuyện của Đới Lan Quân, từ chuyện 4 năm trời với chuyến đi vạn dặm, rồi bình minh quyết chiến ở Nam Cương, khó tưởng tượng được cô gái xinh đẹp có thể dễ dàng kiếm công việc văn phòng thoải mái, lại chấp nhận làm công việc như thế.
Cảm giác hơi lạnh, do điều hòa, Vương Trác có thói quen bật số điều hòa rất thấp, có lẽ vì thế cô ấy ngủ không thoải mái, hắn đứng dậy, lấy chiếc áo khoác ở lưng ghế, chậm rãi tới gần khoác lên người Đới Lan Quân, động tác hết sức cẩn thận cầm cái áo đặt xuống bờ vai đó thật nhẹ nhàng như sợ đánh thức cô.
Nhưng chiếc áo vừa chào vào người thì Đới Lan Quân mở mắt ra, ánh mắt sắc lạnh chiếu thẳng vào hắn, Vương Trại ngại ngùng:" Tôi ..."
Một hồi tiếng chuông gấp gáp đánh thức mấy thành viên trong nhóm phụ trách giám sát, trong điện thoại truyền tới tình huống khẩn cấp do nhân viên thực địa báo cáo, một chiếc xe khả nghi đã tiến vào Khách sạn Hoàng Thành, hai nam tử rất giống nghi phạm chụp được bên trong chiếc Nissan.
Đây là lần thứ mấy báo cáo mục tiêu khả nghi, Vương Trác cũng chẳng còn nhớ nữa, từ lúc Cừu Địch vào khách sạn Hoàng Thành, bốn xung quanh khách sạn được bố trí những điểm giám sát, những người vào khách sạn sau đó đều bị tra, kết quả đều là báo động giả.
Vương Trác không mấy coi trọng song chuyện này vừa vặn giúp hắn thoát khỏi tình huống lúng túng, so sảnh hình ảnh do nhân viên thực địa báo về, phân tách chi tiết ... Rất nhanh hắn mắc nghẹn, biển số xe đem đi đối chiếu, không ngờ lại là biển số chính phủ huyện Lam Điền, qua biển số tra tới xe thì râu ông nọ cắm cằm bà kia, hắn sực tỉnh, khả năng sắp xảy ra vấn đề rồi liền ấn báo động, thông báo cho tất cả nhân viên thực địa.
" Giám sát chú ý, giám sát chú ý, xuất hiện hai người vô cùng khả nghi."
Những người khác nghỉ ngơi ở gian phòng gần đó cũng nhận được báo động vội vàng chạy tới, quan sát camera giám sát, khâm phục nhìn Trương Long Thành, đúng là kinh nghiệm rất quan trọng. Trương Long Thành khẳng định hành vi của Cừu Địch rất nguy hiểm, thế nào đối phương cũng có hành động, quả nhiên là tới rồi. Bọn họ có chuẩn bị rồi, không sợ đối phương có hành động, chỉ sợ chúng nằm im thôi.
" Có thể giám thị tới gian phòng Cừu Địch ở không?" Đổng Thuần Khiết hỏi:
" Không thấy được, người của chúng ta ở cách cậu ta hai phòng." Lý Tiểu Chúng nhỏ giọng nói, Phí Minh đích thân dẫn người tới, vấn đề an toàn không phải lo:" Hai tên này chắc là loại tiểu lâu la sai đâu đánh đó thôi, e là không có mấy giá trị đâu."
" Chắc chắn rồi, chẳng qua là tay đấm được gửi tới để cảnh cáo cậu ta ngoan ngoãn nghe lời thôi, sao có thể là nhân vật quan trọng ... Loại chuyện này tôi thấy không có nguy hiểm đâu, chủ nhiệm Đổng, anh nói sao?" Trương Long Thành nói câu này với ẩn ý là, án binh bất động, không cần can thiệp, giữ lấy manh mối để điều tra:
Loại chuyện này Lão Đổng không chắc lắm:" Nhỡ xảy ra chuyện thì sao?"
" Tôi đảm bảo với anh không có chuyện gì đâu, loại cấp dưới không nghe lời, còn tống tiền người ta, ai để yên cho được ... Không có nguy hiểm tới tính mạng đâu, nếu muốn giết người bịt miệng thì chúng không chọn ra tay ở nơi thế này đâu." Trương Long Thành phán đoán: " Bài học này cần thiết cho cậu ta, để sau này không nên hành động tùy tiện, khiến cả công tác của chúng ta cũng thêm phức tạp."
" Tôi tán đồng với phán đoán của Lão Trương." Đô Hàm Mai tiếp lời:"
Bây giờ chúng ta ra tay chỉ bứt dây động rừng thôi, trước khi lấy ra thiết bị trong bụng cậu ta, chúng ta không nên tiếp xúc với cậu ta."