Chương 161: Nơm nớp lo sợ nghi ngờ. (1)
Chương 161: Nơm nớp lo sợ nghi ngờ. (1)
Người của tổ hành động chăm chú lắng nghe file ghi âm cuộc thẩm vấn được gửi về từ hiện trường, không ai biết Cừu Địch dùng cách nào mà thẩm vấn ra được, tốc độ thực sự kinh người. Chỉ vài phút mà thôi đã khiến cho đối phương phải tiết lộ ra nhân vật quan trọng đứng đằng sau rồi, đây là thu hoạch lớn nhất của cả vụ án cho tới giờ.
Vương Trác đã nhanh chóng tìm ra tư liệu, giới thiệu cho mọi người:
" Đoàn Tiểu Đường, 35 tuổi, người Trường An, không có tiền án, không có lý lịch làm việc, hộ khẩu ở khu Bi Lâm, có ghi chép xuất cảnh. Trong vòng 5 năm đã có mười bảy lần xuất nhập cảnh, có giấy thông hành Hong Kong, Ma Cao ... Còn hai tên bị bắt, tên cao là Dương Dũng, có tiền án gây thương tích, tốt nghiệp trường võ thuật, tên lùn Lý An Quý, công nhân bị cho thôi việc, xí nghiệp thuộc dự án 37 trừ nghiệp vụ hạch tâm thì đại bộ phận đều đổ bể, đây là những xĩ nghiệp từ quân đội chuyển sang dân doanh. Có thứ này mọi người chắc là hứng thú đấy ..."
Quyền hạn của An ninh quốc gia rất lớn, bọn họ có thể tra cứu cả tài liệu mật, Lý An Quý từng làm trong nhà máy chế phẩm hóa học, sản phẩm của nhà máy này gồm một loại chất lỏng bổ sung thể lực, túi cứu thương dã ngoại, trước giờ luôn được đặt hàng bới đơn vị quân sự, số lượng không biết, nhưng bên mua rất rõ, bộ đội dã chiến tây bắc.
" Xem ra tên Lý Tòng Quân đó vươn tay dài lắm rồi."
Trương Long Thành nghiêm nghị hơn hẳn, tổng hợp những tin tức vụn vặt là kỹ năng mà nghề nghiệp mẫn cảm của hắn cần có, nếu như có thể lấy được số liệu cung cấp cho quân đội, trong mắt người nhà nghề sẽ phân tích ra rất nhiều thứ, hậu quả thật không thể tính được:
" Chỉnh lý tư liệu rồi báo lên trên đi." Đổng Thuần Khiết cũng hiểu tính nghiêm trọng của sự việc, manh mối mới xuất hiện làm áp lực của hắn tăng vọt:
Vương Trác truy hỏi:" Phải xử lý hai tên này ra sao?"
Đây chắc chắn là câu hỏi khó, giá trị của manh mối đã tăng lên một cách vô hạn, đã truy tới mức này rồi không ai cam tâm buông tay. Hiện tại ở thủ đô đang bị mắc kẹt, tên gián điệp kia coi như không có giá trị khai thác nữa, vì hắn sống chết không chịu mở miệng, tinh nhuệ bọn họ được dồn tới Trường An chính là lấy đây làm điểm đột phá, giờ mồi ngon ở trước mắt, cắn hay bỏ không dễ lựa chọn.
Trương Long Thành trầm ngâm:" Bây giờ bắt là quá sớm, nhưng nếu thả ra thì đối phương sẽ nghi ngờ, chọn đằng nào cũng có cái hay cái dở, tuy vậy tôi thiên hướng thả chúng ra."
" Nhưng như thế sẽ nguy hiểm cho nội tuyến của chúng ta." Lý Tiểu Chúng băn khoăn:
" Mức độ nguy hiểm tương ứng với giá trị manh mối, chúng ta theo dõi phương thức liên lạc của hai kẻ này, hôm nay chắc chắn sẽ có phát hiện, nói không chừng mò ra được tuyến trên của chúng."
Mọi người cũng thiên về phương án thả đi, nhưng phương án giám sát cần phải thảo luận kỹ càng hơn, Vương Trác không tham gia thảo luận, hắn vẫn theo dõi động tĩnh, một trong hai bộ di động có tín hiệu, so sanh xong giật mình nói:" Hỏng rồi, nội tuyến của chúng ta đã trực tiếp đàm thoại với kẻ phía sau, chúng ta không nghe thấy cuộc nói chuyện của họ."
" Truy lùng đầu kia của cuộc nói chuyện, hẳn Cừu Địch đang đàm phán điều kiện với bọn chúng, anh ấy sẽ kéo dài đủ thời gian cho chúng ta." Đới Lan Quân đột ngột lên tiếng, đây là cơ hội trôi qua là mất, thời điểm quan trọng, không ai kịp thảo luận gì nữa ...
Điện thoại kêu vài lượt, rốt cuộc bên kia cũng có người nhận máy, thuận miệng hỏi:" Chuyện làm xong rồi chứ?"
" Ừm!" Cừu Địch ậm ừ đáp:
" Sao thế, đánh người ta tàn tật rồi à?" Đối phương nghe câu trả lời có vấn đề, liên tưởng ngay tới chuyện xấu:
" Hình như tàn phế rồi!" Cừu Địch lấy giọng thật trả lời:
Qua điện thoại cũng nghe được tiếng hít sâu của đối phương, hồi lâu sau mới có phản ứng, thăm dò:" Hai người bọn họ làm sao rồi?"
" Bị cởi sạch phơi xác trong nhà vệ sinh đây này, buổi chiều tôi đã nói với cô, còn dám phái người tới, tôi sẽ giết chết chúng, có vẻ cô không tin nhỉ, dám phái người tới xử tôi thật à... Sao, coi lời tôi như gió thoảng bên tai, nghĩ tôi đang đùa với cô đấy à?" Cừu Địch giáo dục ngược đối phương:
Đối phương chép miệng mấy lần, hiển nhiên đối diện với tình thế bất ngờ này cũng không biết phải xử lý ra sao, quả thực đã quá coi thường, cho rằng Cừu Địch đã hoàn toàn nằm trong lòng bàn tay, muốn giết mổ thế nào tùy hứng thú của mình.
" Nhớ lúc ở Nam Cương, anh đây trên đường bỏ chạy, một khẩu súng trường bắn gục mấy thằng khốn kiếp dám truy đuổi, vậy mà tới cái xó Trường An nhỏ tẹo này, lại có kẻ dàm gài bẫy, dám mò tới tận cửa. Con mẹ chúng mày chứ, chọn đúng người để gây sự rồi đấy." Cừu Địch tức giận chửi bới một tràng liền, ngàn vạn lời cuối cùng quy tụ vào một câu:" Vị lão đại kia, chúng ta giao dịch đi, tôi bán hai con lợn này cho cô đấy, có muốn mua không?"
" Bán cho tôi?" Đối phương tức muốn điên:
" À, cô ra giá đi, cho ít nhiều cũng được, tôi biết mấy thằng vô dụng này chẳng đáng mấy đồng." Cừu Địch khinh bỉ nói:
" Anh đừng có được đằng chân lân đằng đầu, hoặc là thả họ ra, hoặc là giết họ đi, anh tự xử." Đối phương tỏ thái độ cứng rắn:
" Cô thực sự không mua à? Tôi nói cho cô biết, cô đừng có mà hối hận." Cừu Địch gằn giọng uy hiếp:
" Tôi chỉ sợ anh hối hận." Đối phương cũng uy hiếp lại:" Thả họ ra ngay lập tức, nếu không anh sẽ gặp chuyện này liên tục đấy, xem anh có thể chống lại mấy lần?"
" Xem ra cô chưa hiểu rõ tình hình của mình nhỉ, cho rằng tôi chỉ có thể giết hoặc thả chúng, mà giết thì tôi không dám phải không? Đúng rồi đấy, tôi không thèm bẩn tay vì bọn cặn bã này, cô không mua, nhưng có người sẽ hứng thú, tôi gọi 110 nhé ..."
" Tôi kiểm tra hai tên này rồi, chứng minh thư là đồ giả, còn mang theo súng, trên người có một đống thứ thuốc men, thiết bị không rõ nguồn gốc nhưng có vẻ là đồ quân dụng nhỉ ... Không phải tôi coi thường cô, nhưng kẻ nào dính vào chuyện này, ông trời cũng không giúp được đâu ... Tôi hỏi một câu nữa thôi, mua hay không? Cô muốn phái người tới giải cứu cũng không kịp, tôi mà nổ một phát súng, năm phút sau cảnh sát vây kín chỗ này đấy, cô tin không?" Cừu Địch ngang nhiên ép mua ép bán:" Phái thêm người tới rồi vào tù một thể cho vui."
" Anh ..."
" Mười giây thôi, sau mười giây tôi ném cái di động này vào bồn cầu, chúng đó chúng ta khỏi thương lượng nữa ... Mười, chín."
" Này, làm thế anh cũng gặp rắc rối thôi, thả bọn họ ra đã."
" Tám ... Bảy ... Năm ..."
" Thiếu số sáu rồi."
" Lão đại, tôi cũng phải tranh thủ thời gian chứ, ba ... hai."
" Được rồi, được rồi, tôi trả tiền, bao nhiêu?"
"
Không cần nhiều, hai thằng nhị bách ngũ cộng vào là năm trăm, thêm vào hai số 0, tròn năm vạn, gửi tiền vào tài khoản của tôi rồi tự đến mà giải quyết hai thằng này."
Cừu Địch cúp điện thoại ném máy đi, hai tên bị bịt miệng cứ tròn mắt nhìn Cừu Địch, thấy y đem hết thứ có giá trị trên người chúng cho vào túi, cuốn quần áo bọn chúng lại, xem chừng là sắp bỏ đi, cả hai ra sức giãy giụa ư a, thế này mà rơi tay người khách sạn thì thế nào cũng tới chỗ cảnh sát. Nghe bọn chúng kêu, Cừu Địch quay lại cho mỗi đứa một cú đá:" Nhớ kỹ vào, quay về nói với lão đại của bọn mày, nếu không phải thấy hắn còn có thể trả tiền thì tao giết chúng mày rồi. Mẹ nó, hai thằng ngu bọn mày mà dám bắt cóc tao à, bằng vào hai thằng chó chúng mày còn dám lên mặt với tao, chó chết! Chó chết!"
Càng nghĩ tới chuyện ngày hôm đó Cừu Địch càng hận, đó là ngày tối tăm nhất cuộc đời y, cứ mỗi câu chửi là y tặng kèm một cú đá, hai tên đó đau trào nước mắt, bọn chúng bị trói bằng sợi thép mảnh, quấn quanh người, dây thép thịt vào người đau hơn cả bị đánh.