Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 492 - Chương 162: Nơm Nớp Lo Sợ Nghi Ngờ. (2)

Chương 162: Nơm nớp lo sợ nghi ngờ. (2) Chương 162: Nơm nớp lo sợ nghi ngờ. (2)

Cạch, Cừu Địch thực sự đóng cửa bỏ đi rồi, hai tên cao thấp không tốn sức nữa, nằm im đợi vận mệnh mình được phán xử. Đợi nửa tiếng liền có đồng bọn tới tìm, không kịp tìm quần áo nữa, bọn chúng quấn cái khăn tắm, nhân lúc tối trời ít người, theo lối đi thoát hiểm, nhục nhã rời khách sạn.

Đợi thêm một lúc nữa Phí Minh mới lặng lẽ rời phòng, sai đội viên đi cùng dùng kỹ thuật mở cửa, hắn rất tò mò cạm bẫy Cừu Địch bố trí là gì, sao có thể khống chế dễ dàng hai dân chuyên nghiệp.

Vào cửa bật đèn lên, tức thì bị thu hút, giờ mới hiểu lý do Cừu Địch vào hiệu kim khí, từ cửa vào tới phòng chưa tới năm mét, toàn là cạm bẫy, dây chăng chi chít từ trên đầu tới dưới chân như mạng nện vậy, chạm vào một cái là chất lỏng trên đầu đổ xuống, cửa có cái móc, mở cửa ra là tự động nối điện, chỉ cần vấp chân để chất lỏng đổ vào người là thành chất dẫn điện ... Chưa hết, chân tường, hai bên tường, sau cửa còn bắn mười mấy cái đinh, đinh cũng quấn dây đồng, nói cách khác chỉ cần mở đi vào, dù có phát hiện dây dưới chân thì cũng không còn đường lui, chạm một phát là điện giật, đúng là thiên la địa võng, bước chân qua cửa là chết.

Nguồn điện nối vào phòng vệ sinh, hắn đi vào, bên trong có rất nhiều dấu vết chưa được dấu vết chưa được thu dọn.

Phí Minh chỉ huy đội viên lấy dấu vết, nhìn cảnh tượng nơi này, hắn không cười ra nổi, vết máu, lông tóc, còn cả mùi thịt nướng thoang thoảng. Hắn thấy sợi dây đồng cháy đen, cẩn thận đeo găng tay cầm lên, dây đồng cháy đen rồi, với kinh nghiệm nghề nghiệp của hắn đoán ngay ra thứ này làm gì, chắc chắn là quấn lên vị trí nào đó trên thân thể nạn nhân rồi tổ chức tiệc thịt nướng.

Nếu quấn vào chân tay còn đỡ, chứ chỗ đó thì ... Bảo sao khai nhanh thế.

Phí Minh vừa cảm khái vừa chụp lại chi tiết cái bẫy, mang về nghiên cứu, sau khi sắp kết thúc rời đi, hắn nhận được điện thoại của tổ hành động, bảo hắn hẹn gặp Cừu Địch. Điều này đúng ý của Phí Minh, chàng trai này cần phải nói chuyện nghiêm túc, nếu không có cái nhìn chính xác về đối phương, sẽ rắc rối lớn cho cả hai bên.

Trời từ đêm chuyển dần thành sáng, hôm qua là đêm trời khá oi, mây nhiều mưa lác đác vài hạt, cho nên sáng sớm hôm sau, mới sáng ra thời tiết đã khó chịu, ngay cả ánh nắng ban mai mát mẻ cũng đã mang theo chút oi bức. Đường phố dần chuyển từ trạng thái tĩnh sang động, người xe đông hơn, các loại âm thanh dần huyên náo, thành phố tựa hồ đang dần thức giấc, vươn mình chuẩn bị cho một ngày mới nữa.

Đồng hồ chỉ 6 giờ 30 phút, Phí Minh tới cổng công viên Hoa Thanh, đây là công viên nằm giữa thành phố, có hồ nước rộng, cây cối rậm rạp, con đường nhỏ rất thích hợp cho mọi người tới đây tập thể dục, hít thở không khí trong lành.

Phí Minh theo thói quen nghề nghiệp, quan sát gương chiếu hậu, trừ ông bà già luyện tập dưỡng sinh chỉ có người qua đường vội vã, không có mục tiêu khả nghi, đối phương rõ ràng ỷ vào thiết bị gắn trong người Cừu Địch nên không phái người đi theo. Hắn nhảy xuống xe, bảo lái xe đi xa chút, đỗ ở nơi ít người chú ý, bản thân thong thả vào công viên.

Khả năng là do làm công việc khô khan nguy hiểm lâu rồi, tự nhiên sinh ra hứng thú với bất kỳ phong cảnh tự nhiên nào. Phí Minh thích thú nhìn những người nhảy múa quanh những hòn giả sơn, luyện thái cực quyền trên bãi cỏ, cùng người tản bộ quanh hồ nhân tạo. Tinh thần hơi thả lỏng, khung cảnh thiên nhiên, thành phố xa lạ, con người xa lạ, đối với hắn, người luôn có mục tiêu chính xác rõ ràng, chẳng còn nhớ nổi đã bao lâu rồi chưa có thời gian thong thả vào sáng sớm như thế.

Lấy di động ra, xem định vị trong nhà gửi đến, mày hơi nhíu lại, mục tiêu ở chính giữa công viên, thế này có khác gì làm bia sống cho người ta, thế nhưng tới nơi tìm một lượt hắn không thấy cái bia đó đâu. Liên tưởng tới cạm bẫy tinh vi trong khách sạn, Phí Minh quan sát địa hình, dựa theo kiến chuyên môn, thử phân tích xem mục tiêu đang ẩn nấp ở đâu, rất có thể đang bí mật quan sát hắn, đánh giá nguy hiểm, nói không chừng mình bị đưa vào tầm ngắm rồi ... Thế nhưng rất nhanh hắn vỗ trán, mục tiêu nằm trên ghế dài công viên, ngủ say tít.

Phí Minh từ từ tới gần, một chàng trai da năm đen, cường tráng, khỏe khoắn, so với ảnh chụp khiến người ta có thêm vài phần thiện cảm. Mặc dù mặc nguyên bộ vest không rẻ, nhưng nằm trên ghế ngủ rất thoải mái, hắn có thể đoán ra, cuộc sống chàng trai này cũng không như bản thân hắn vậy, chẳng hề vẻ vang như bề ngoài.

Đã tới rất gần rồi, Phí Minh cho rằng đối phương sẽ rất cảnh giác, lập tức phát hiện ra. Có điều khi còn cách mấy bước chân mới phát hiện, mục tiêu ngủ rất say, trong hoàn cảnh ồn áo thế này mà vẫn ngủ say như thế, chứng tỏ quen sống ở môi trường không tốt. Phí Minh khẽ thở dài, trước đó hắn nghĩ sẽ gặp một nhân vật hết sức lợi hại, khả năng nguy hiểm cao, đến lúc tiếp cận mới nhận ra, chỉ là chàng trai bình thường, đang vùng vẫy sinh tồn, không khỏi có chút thương hại, thậm chí không nỡ phá giấc ngủ của người ta.

Ngồi xuống không gian nhỏ còn lại, Phí Minh kẽ vỗ lên chân mục tiêu, mất một lúc người đó mới mơ màng thức dậy, ngáp to, ngồi lên, nhìn xung quanh rồi ra bên cạnh giả sơn, ở đó có vòi nước, rửa mặt qua loa cho tỉnh táo rồi mới về chỗ.

" Giới thiệu một chút ..."

" Không cần giới thiệu đâu."

" Vì sao?"

" Dù sao tôi cũng không định ghi nhớ, đi thẳng vào chủ đề, đừng mất thời gian."

Phí Minh vừa mới mở miệng liền bị chặn họng, đối phương hành động bốc đồng ngang ngược, tựa như coi khinh hết thảy, không để ai vào mắt, nếu như trước kia Phí Minh sẽ cảm thấy y là kẻ cuồng vọng. Nhưng chỉ người nào nhìn thấy chàng trai nằm co quắp cô độc ngủ trên ghế đá công viên mới hiểu được, nếu không có chút tàn nhẫn thì làm sao có thể tồn tại được, nên hắn thấy đồng cảm nhiều hơn khó chịu.

Thế nên thái độ của Phí Minh cũng tương đối khách khí:" Cậu có nguyên tắc của mình, tôi cũng như thế, nên tôi vẫn giới thiệu bản thân, tôi là Phí Minh, nhân viên liên lạc thực địa của hành động lần này ... Thực ra tôi còn muốn khoác lác với cậu vài câu, tôi từng chấp hành rất nhiều nhiệm vụ truy bắt ở các nơi trên toàn quốc, bắt rất nhiều nghi phạm tiết lộ bí mật, gây nguy hại cho an ninh quốc gia, chưa từng thất bại."

" Ha ha, vậy vì sao anh không bốc phét đi?" Cừu Địch dửng dưng:
Bình Luận (0)
Comment