Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 493 - Chương 163: Nơm Nớp Lo Sợ Nghi Ngờ. (3)

Chương 163: Nơm nớp lo sợ nghi ngờ. (3) Chương 163: Nơm nớp lo sợ nghi ngờ. (3)

" Bởi vì tôi nhận ra làm thế không cần thiết nữa, không ích gì, lại khiến cậu phản cảm. Tôi chỉ muốn nhắc cậu một câu, đối thủ chúng ta gặp phải không phải loại ngu như heo, đồng thời người kết bạn với cậu cũng không phải là loại đồng đội heo." Phí Minh cố gắng nói thật đơn giản chân thành:

Câu này đúng là thành công lấy được tôn trọng của Cừu Địch, là người có giáo dục tốt đẹp y đưa tay ra với hán tử cao lớn như núi phía trước, tự giới thiệu:" Tôi là Cừu Địch, cám ơn anh!"

Phí Minh bắt lấy bàn tay không lớn lắm, nhưng cứng như thép, những nốt chai sần sùi ở lòng bàn tay tự nó nói lên rất nhiều điều:" Vì sao phải cám ơn tôi?"

"

Vì tôi cho rằng bên trên lại phái xuống những người giảng giải cho tôi mấy đạo lý thiên hạ hưng vong thất phu hữu trách, sau đó bọn họ ngồi trong văn phòng máy lạnh, chỉ huy tôi đi làm tốt thí." Cừu Địch cười:

" Tôi hiểu, cậu phản cảm điều đó. Thực ra ngay cả chúng tôi cũng đều là tốt thí, vì an ninh quốc gia, luôn có người cam tâm tình nguyện, người này ngã xuống người sau tiến lên làm tốt thí, đó là chức trách của chúng tôi, không thể oán thán. Chúng tôi đều không đành lòng để cậu dính líu vào chuyện này ... Tôi mới tới đây cũng muốn rút cậu về, vì đó là chuyện của dân chuyên nghiệp của chúng tôi, để cậu làm thay là sự xúc phạm, nhưng mà sự việc phát triển tới mức này là lỗi của cậu, tên tốt thí cậu quá ưu tú, tới mức không thể thay thế rồi." Phí Minh thẳng thắn nói:

Lời giải thích này khiến Cừu Địch hơi bất ngờ, nhưng chân thành rõ ràng, dễ tiếp nhận hơn bất kỳ sự thuyết giáo nào, mệt mỏi dựa vào lưng ghế, trút ra tâm sự trong lòng:" Thực ra tôi chẳng muốn làm mấy chuyện này, tôi và hai người bạn thương lượng rồi, ăn chơi xả láng một phen, khiến người phía sau chúng tôi phải khó chịu, bỏ cuộc. Tới ngày cuối cùng, trong lòng tôi có chút áy náy, cho nên nghĩ tiêu nhiều tiền của người ta như thế, hay dở gì cũng nên làm chút việc ... Ai mà ngờ cao thượng được mấy giây làm hại bản thân, tôi tới Bách Nhưỡng điều tra, gặp phái hai tên kia, chúng liền bắt cóc tôi đi."

" Ồ, cậu kể chi tiết xem, không ngại chứ?" Phi Minh lấy máy ghi âm ra, tiến vào giai đoạn giao lưu:

Đối với Phí Minh, Cừu Địch có chút thiện cảm, tổ chức lại ngôn ngữ, kể lại câu chuyện khó tin, một ngày thê thảm, đau khổ nhất cuộc đời mình. ... ...

" Chỉ thế thôi à? Không bỏ sót gì chứ?" Đoàn Tiểu Đường đùng đùng nổi giận, nhìn hai tên cao thấp cúi gục mặt như cà gặp sương:

" Chỉ thế thôi, chúng tôi vừa đi vào thì dính bẫy, nước dội xuống đầu, sau đó là điện giật, tỉnh lại thì đã bị trói rồi." Dương Dũng nói không ngẩng đầu lên nổi:

" Thằng nhãi ranh đó quá gian xảo, đề phòng không nổi." Lý An Quý gượng gạo bao biện:

" Anh Đoàn, anh xem đi, chân tôi bị y đốt, giờ đi cũng không nổi." Dương Dũng giơ chân lên, từ ngón chân, lòng bàn chân tới cổ chân, bị đối cháy thành vệt đen ngoằng ngoèo, như con giun đang bò lên, làm người ta rợn sống lưng:

" Còn chỗ này nữa." Lý An Quý kéo ngực áo ra, hắn cũng bị bỏng, trên ngực có hai chữ S - B xiêu vẹo ở mỗi bên, như gia súc bị người ta đóng dấu:

Đoàn Tiểu Đường nhìn mà tức điên, lần này mất tiền lại còn tự biến mình thành thằng ngốc, mất luôn cả mặt mũi:" Hai cậu hay giở gì cũng kiếm ăn trong giang hồ nhiều năm, sao lại để một con chim non chơi cho thành như thế này?"

" Anh Đoàn, anh đừng coi thường thằng đó, y khốn nạn lắm, mấy thủ đoạn này tuy nhìn rất trẻ con, nhưng y dám chơi chúng tôi tới chết đấy." Dương Dũng gượng gạo nói:

" Thật đấy anh Đoàn!" Lý An Quý cũng thêm vào:" Khi hắn tra tấn chúng tôi, mặt lạnh lùng, không hề có chút chướng ngại tâm lý nào, thậm chí còn nghĩ ra những trò rất vô nhân tính ..."

Hai người ra sức miêu tả đối phương kinh khủng như thế nào, còn chuyện bị tra hỏi thông tin thì không đề cập tới, chỉ nói Cừu Địch uy hiếp đòi tiền, bất kỳ thứ gì giá trị cũng bị y lấy mất, ngay cả cái quần cũng không để lại. Đoàn Tiểu Đường hỏi đi hỏi lại không tìm hiểu thêm được gì mới mẻ, hắn đi ra ngoài, ngoắc ngón tay một cái, có nam tử đi cùng.

Cửa đóng lại, thì ra đây là gian phun sơn khép kín của một xưởng sửa xe. Đoàn Tiểu Đường hỏi:" Khi cậu tới đón bọn họ có phát hiện ra chuyện gì khác thường không?"

" Không có, chúng tôi tới khách sạn thì hai người họ vẫn bị trói trên mặt đất, không có dấu vết của người khác. Trước khi đưa bọn họ về, tôi còn đi vòng quanh, không ai bám theo. Người của tôi ở lại khách sạn theo dõi báo tin, khách sạn đã dọn dẹp phòng, khách đột nhiên biến mất, chỉ cần không ai tới kiếm chuyện, bọn họ không dám báo cảnh sát đâu." Tên đi theo đáp, loại tình huống thế này khách sạn sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua, chỉ cần không thấy máu không thấy người chết thì bọn họ không dại gì báo cảnh sát, nếu không thiệt thòi là chính họ:

" Hai tên đó làm ăn kiểu gì không biết, thất thủ tới mức nhục nhã như vậy, bị y xẻo một vố, tôi không biết ăn nói thế nào với bên trên đây." Đoàn Tiểu Đường chưa hết tức giận:

" Tên đó không phải người bình thường đâu, khi tôi đi vào, khắp xung quanh giăng dây đồng, phòng tối om om như vậy không ai đề phòng được ... Còn may vật dụng mang về hết rồi." Tên đi theo thở phào, lo nhất là vũ khí bị lấy mất, may mà người ta không đụng vào:

" Đuổi hai thằng đó đi, cho chúng tới nơi khác sống một thời gian rồi tính sau, anh đích thân đưa chúng đi cho tôi ... Thời gian qua không yên bình, làm gì cũng phải cẩn thận hết mức, đi ngay đi, giải quyết chuyện này ngay trong này cho tôi." Đoàn Tiểu Đường hạ quyết tâm, an bài công việc xong lái xe rời khỏi xưởng sửa xe này:

Tên đi theo chưa từng thấy lão đại căng thẳng như thế, có điều đây không phải là chuyện hắn cần suy nghĩ, đi vào phòng gọi hai người kia, ba người cùng xe, đi về phía ngược hướng Trường An.

(S - B: Sỏa bức, thằng ngốc!)
Bình Luận (0)
Comment