Chương 164: Nơm nớp lo sợ nghi ngờ. (4)
Chương 164: Nơm nớp lo sợ nghi ngờ. (4)
" Mới thế mà đã chạy rồi à? Bọn này cũng nhát quá."
Vương Trác cười, bọn họ bám theo Dương Dũng và Lý An Quý tới tận xưởng sửa xe, chụp được mặt của Đoàn Tiểu Đường, không ngờ rằng tiếp theo đó hai bên lại đường ai nấy đi. Tên tiếp ứng kia rõ ràng là muốn đưa Dương Dũng và Lý An Quý ra vùng khác tránh sóng gió.
Lý Tiểu Chúng phụ trách theo dõi đã liên hệ với đồng nghiệp dọc đường, dựa theo tuyến đường chiếc xe này đi, hắn lựa chọn một trạm xăng làm mục tiêu. Chỉ cần dọc đường cầm chân bọn chúng, tới trạm xăng giở chút thủ đoạn, mọi thông tin liên quan tới chiếc xe này sẽ nằm trong tay tổ hành động.
Mỗi người một việc, ai nấy đều mặt mày nghiêm túc, manh mối moi ra ngày một nhiều, độ khó phân biệt mục tiêu thực sự cũng ngày một cao, tất cả đều dính líu tới Lý Tòng Quân, kể nào mới là trọng điểm, mức độ dính líu tới hoạt động gián điệp sâu cỡ nào? Rất nhiều vấn đề được đặt lên bàn thảo luận.
Từ nơi ở của Lý Tòng Quân đã nhử ra được hai nghi phạm, hai chiếc xe khả nghi, rồi các địa điểm khả nghi như Bách Nhưỡng, Tùng Tử Liêu Lý, Kỳ Thạch Trai, công ty thiết kế phục trang Phượng Nghi Hiên, thêm vào nhân vật Đoàn Tiểu Đường vừa mới xuất hiện, quá nhiều manh mối khiến lực lượng vừa bổ xung của họ đã trở nên giật gấu vá vai.
Tình hình mới nhất bây giờ là vừa mới xác định được nhóm nghi phạm Lý An Quý, Dương Dũng, Đoàn Tiểu Đường thì bọn chúng đã rời ổ, một bên thì hướng đi chưa rõ, một bên theo camera giám sát có hai xe hàng đỗ ở cửa, cũng chuẩn bị chuyển chỗ ở.
Điều này cho thấy bọn chúng rất nhạy cảm có chút gió lay cỏ động gì cũng ứng phó ngay, tất nhiên nhân viên thực địa của bọn họ bám theo sát phía sau, nhưng đồng nghĩa mỗi lần chúng di chuyển thế này là lượng lớn chứng cứ đã bị tiêu hủy, manh mối bọn họ có được rất có thể đã lỗi thời rồi.
Bọn họ đã huy động lực lượng thế này tất nhiên là không phải nhắm vào nhân viên tiết lộ bí mật, tay chân bị mua chuộc, mà nhắm vào loại gián điệp thực sự giống Lý Tòng Quân. Đây là chuyện không phải dễ dàng, vì đây là nghề vừa bí mật, hành sự lại quỷ dị, lấy Từ Phái Hồng ra nói, cả sự nghiệp của bà trừ Lý Tòng Quân ra còn chưa thấy một tên gián điệp nữa.
" Là hồ ly thế nào cũng phải lộ đuôi thôi." Đổng Thuần Khiết cố gắng cổ vũ tinh thần mọi người:" Để tôi chuẩn bị bữa sáng cho mọi người ... Nào nào, mọi người, ăn sáng xong rồi nghỉ ngơi một chút đi, bận rộn quá nửa đêm rồi, nếu nhân thủ không đủ cứ lên tiếng, tôi tin trong tay cục trường Từ vẫn còn vài hảo thủ để dùng."
" Tìm manh mối cần tinh nhuệ không cần nhiều, chúng tôi trụ được, đợi khi nào bắt người dùng bọn họ cũng không muộn." Lý Tiểu Chúng trả lời xong lại cùng Đô Hàn Mai thương lượng gì đó:
Người trong phòng mang vẻ mặt khác nhau, Đổng Thuần Khiết hết nhìn người nọ tới người kia, chú ý tới Trương Long Thành, điệp viên có kinh nghiêm hoạt động tại nước ngoài đang nhíu mày, biểu hiện của hắn tới giờ không được như kỳ vọng. Có điều Lão Đổng vẫn tin tưởng vào kinh nghiệm của hắn:" Long Thành cậu có nghi vấn nào à?"
Vẻ mặt của Trương Long Thành rất nghiêm túc, hắn không hề có sự hưng phấn khi trong một đêm lại tìm ra nhiều manh mối như thế, nghe Đổng Thuần Khiết hỏi, hắn ngẩng đầu lên:" Tiểu Đới, hình như cô có phát hiện gì phải không?"
Đới Lan Quân lắc đầu:" Không hẳn, nhưng tôi thấy chuyện không bình thường."
" Tôi cũng thấy vậy đấy, mọi người cứ nghĩ mà xem, chuyện hôm qua chúng ta xử lý rất đẹp, đối phương không thể phát hiện nội tuyến của chúng ta có vấn đề.
Nếu đã như thế biểu hiện của chúng không ổn, bọn chúng vội vàng rút hai người đi, lại còn đổi nơi ở ... Làm thế liệu có phải hơi bất thường rồi không?" Trương Long Thành lấy làm lạ, trong trường hợp này không thể bảo bọn chúng cẩn thận được:
" Đúng vậy, nếu bọn chúng tin tưởng nội tuyến, chuyện hôm qua có thể giải quyết riêng với nhau, nếu không tin tưởng thì phải loại bỏ nội tuyến ngay, đó mới là biện pháp ứng phó thích hợp ... Nhưng tình huống bây giờ lại khác hẳn, chúng tăng cường đề phòng, lại thả lỏng nội tuyến muốn làm gì thì làm, bất kể tin hay không tin đều vô lý, ít nhất chúng phải theo sát nội tuyến vài ngày chứ." Đới Lan Quân tán đồng:
" Không có chuyện đó, bọn chúng sẽ không coi Cừu Địch là nội tuyến của chúng ta đâu." Đổng Thuần Khiết khẳng định, theo hắn thấy, đối phương có thể nghi ngờ gì Cừu Địch, chẳng ai nghĩ y là nội tuyến của An ninh quốc gia:
" Nếu tôi giả thiết như thế này thì mọi người xem có hợp lý không nhé, đối phương căn bản không tin Cừu Địch, nhưng bọn chúng cần một người như Cừu Địch, không phải là để tìm cái gì cả, mà là ..."
Đô Hàn Mai nhìn ra rồi, tiếp lời Trương Long Thành:" Chúng đang dẫn chúng ta vào bẫy."
Giả thiết này trong nhất thời mọi người chưa tiêu hóa hết, Đới Lan Quân thì lại ủng hộ Trương Long Thành, cô nói thẳng luôn:" Rất có khả năng ấy, mọi người nhìn xem, Bách Nhưỡng, Tùng Tử Liêu Lý, còn cả công ty thiết kế phục trang Phượng Nghi Hiên, đều là nơi Lý Tòng Quân từng đến, thêm vào khả năng cao bọn chúng phát hiện nội tuyến của chúng ta bị theo dõi ...
Vậy vì sao còn cố ý chỉ cho anh ấy phương hướng sai lầm, để anh ấy điều tra."
" Động cơ thì sao?" Vương Trác hỏi:
" Rất đơn giản, dẫn chúng ta xuống hố chứ sao, tới khi đó chúng ta tới tra, các anh nghĩ xem, chúng ta sẽ tra ra cái gì?"
Trương Long Thành hỏi:
" Tra ra nội tuyến của chúng ta!" Lý Tiểu Chúng vỗ tay, đối phương đang thiết kế để Cừu Địch để lại manh mối chứ không phải muốn y đi tìm manh mối, khi đó mỗi mình y ở ngoài sáng, ngay cả y cũng không nói rõ ràng được:
" Bây giờ Đoàn Tiểu Đường lộ diện, vai trò của hắn là gì?" Đổng Thuần Khiết hỏi:
" Một kẻ thất nghiệp lại có tiếng nói ở cả hắc bạch đạo, nhiều lần xuất nhập cảnh. Một kẻ thao túng phía sau không thể nào lại phô trương bắt mắt như thế, hắn cùng lắm là quân cờ cao cấp. Chỉ có Lý Tòng Quân mới là thân phận nên có của một gián điệp, kín tiếng, giao du hạn chế, người biết về hắn rất ít." Trương Long Thành phân tích:
Hẳn là như thế, nhưng Đoàn Tiểu Đường rất có khả năng liên hệ trực tiếp với kẻ sau màn, tính trọng yếu của hắn không nói cũng rõ.
Tạm gác thảo luận lại, Đổng Thuần Khiết ra ngoài tìm Từ Phái Hồng, chuẩn bị bữa sáng cho mọi người, tình hình phát triển quá nhanh, Lão Đổng không giúp ích gì được, quay trở lại chuyên môn chính, lo hậu cần bếp núc.
Không lâu sau bữa sáng được mang tới, nhưng khẩu vị mọi người không tốt, đầu óc không yên được, Đô Hàn Mai nói:" Giả thuyết nội tuyến của chúng ta cũng là quân cờ bị đối phương lợi dụng, chúng ta vẫn ở thế kẹt, không thể không bám sát bước tiến nội tuyến, đồng thời đề phòng đó là manh mối giả, vậy phải nắm chừng mực thế nào?"
Trương Long Thành gật gù một lúc nói:" Nếu rơi vào tình thế này, vậy thì phải tìm được mắt, sau đó là cướp, nếu không chúng ta mãi mãi bế tắc."
Câu này làm quá nửa người trong phòng ngớ ra, không hiểu hắn nói gì cả, Đổng Thuần Khiết và Đới Lan Quân hiểu được, Vương Trác tuổi nghề ít nhất còn tưởng là thuật ngữ trong nghề:"
Tiền bối, anh nói thế là ý gì?"
" Thuật ngữ cờ vây thôi, ý là chúng ta phải tìm điểm thắng bại trên bàn cờ, cùng với một điểm đột phá quan trọng, mới có thể thoát khỏi tình thế bị người ta dắt mũi đi lòng vòng." Trương Long Thành nói:
Đúng là như vậy, bất kể là manh mối hay nghi phạm xuất hiện, cái nào trông cũng hấp dẫn, cũng có giá trị cả, nhưng sau mỗi manh mối, mỗi nghi phạm lại kéo ra một đống manh mối, lúc đó bao nhiêu nghi phạm lộ diện nữa, bọn họ chẳng phải dụ cho chết mệt à?