Chương 165: Nơm nớp lo sợ nghi ngờ. (5)
Chương 165: Nơm nớp lo sợ nghi ngờ. (5)
Đem so với bầu không khí nặng nề trong nhà, ngoài công viên thoải mái hơn nhiều, sau khi Cừu Địch kể loại toàn bộ sự việc, Phí Minh giao thiết bị phát tín hiệu khẩn cấp cho y, cách dùng rất đơn giản, cắn chặt răng là được. Ngoài ra còn có một cái đồng hồ và một cái bật lửa, đều có thể dùng làm công cụ truyền tin, nếu không bật lên thì nó chỉ là đồ dùng bình thường, máy dò không tra ra có gì khác thường.
Hai người trò chuyện không nói là sôi nổi, nhưng trôi chảy, đợi Cừu Địch cất đồ đi, Phí Minh nói:" Phải rồi, hôm qua tôi vào phòng, nhìn thấy số cạm bẫy của cậu rồi, sao cậu nghĩ ra thế?"
" Anh đừng nói với tôi là anh chưa xem về nhà một mình nhé." Cừu Địch đánh giá Phí Minh thuộc thế hệ 8x, làm gì có đứa bé nào thế hệ đó chưa xem Ở nhà một mình chứ:
" Tất nhiên là tôi xem rồi, nhưng đâu phải ai xem phim đó cũng làm được như cậu, thiết kế hợp lý, giá trị ứng dụng cao, tôi chắc chắn cậu từng làm rồi mới thuần thục như thế, chỉ là không nghĩ ra trong đời sống bình thường, cậu dùng làm gì?" Phí Minh tò mò hỏi:
" Anh chưa thấy thôi, ở nông thôn dùng nhiều lắm, dùng dây sắt bắt thỏ, lưới điện bắt chim, bắt cá ... Trẻ con nông thôn chúng tôi nhiều trò lắm đấy." Cừu Địch nhìn vẻ mặt háo hức của Phí Minh, xem ra tìm được người có chung tiếng nói:" Anh cũng thích hả?"
" Đương nhiên là thích rồi, cho cậu biết, tôi cũng là trẻ con nông thôn đấy, có điều chỗ chúng tôi dùng thuốc nổ, ném pháo xuống sông bắt cua bắt cá, tôi chơi không ít ... Sau này thuốc pháo quản chế nghiêm rồi, không dễ tìm nữa."
Phí Minh xem đồng hồ, nói chuyện rất hợp ý, bất tri bất giác thời gian trôi qua không để ý:" Trong nhà hiện đang thảo luận tiến triển vụ này, tôi là người dùng tay chân nhiều hơn đầu óc, không hiểu mấy mưu mô vòng vèo trong đó, tôi chỉ biết tình hình bây giờ là Đoàn Tiểu Đường đã đuổi Dương Dũng và Lý Quan Quý đi rồi, bản thân hắn cũng rời ổ. Theo lý mà nói thì hắn không phản hiện ra bọn tôi, vậy thì sao hắn lại hoài nghi thân phận cậu được."
" Bọn chúng vốn có tin tôi đâu, cái nghề này nói tới tin ai thì nực cười quá rồi." Cừu Địch không băn khoăn gì ở loại chuyện này:
" Cái nghề này, chẳng lẽ cậu là ..." Phí Minh ngớ ra:
" Không phải như anh nghĩ, tôi từng làm gián điệp thương nghiệp thôi, lần đầu vào nghề đã bị công ty lừa đi thu thập tình báo rồi, trong quá trình đó chúng tôi phải đi lừa người khác, phát hiện ra những người đang lừa gạt giống chúng tôi ... Tóm lại là thế lừa đi lừa lại, giữa chủ thuê và chúng tôi không có tín nhiệm, chỉ có lợi dụng, dùng cách nào có được lợi ích lớn nhất thì dùng cách đó ... Chúng tôi sở dĩ được chọn làm gián điệp thương nghiệp vì chúng tôi là người vùng ngoài, không có thân phận địa vị gì, công ty cần thì dùng, không cần thì vứt bỏ
... Tôi nghĩ đám người này dùng tôi cũng là vì thế, chúng nghĩ tôi không có uy hiếp, thích hợp làm tốt thí, tới khi cần thì ném ra hi sinh, chúng chẳng sót, chẳng lo, dù sao tôi có biết gì về bọn chúng đâu." Cừu Địch nhún vai nói, tuy hơi chua chát nhưng cũng rất thản nhiên:
Phí Minh hiểu rồi gián điệp này và gián điệp bọn họ truy đuổi, tính chất khác nhau:" Vậy thì chúng vẫn còn vắt cạn giá trí của cậu rồi mới ném đi nhỉ?"
" Tôi nghĩ chúng có mưu đồ lớn hơn cho tôi đấy, nếu không nhẫn nhịn tôi vậy đâu, tôi ngờ chúng đang ngầm dẫn tôi xuống hố, dù tôi không muốn thì bọn chúng cũng ép tôi nhảy thôi." Cừu Địch nói câu này xong thì nhìn Phí Minh:" Anh Phí, tôi nhận ra rồi, anh đúng là miếng thịt tươi trong thể chế đấy."
" Hả? Cậu nói thế là sao?" Phí Minh chẳng hiểu gì:
" Bởi vì cách bọn họ làm có khác gì cách các anh làm đâu? Bọn tôi vui vẻ từ Nam Cương về, nghĩ là lập công rồi, thế nào cũng được thưởng ít tiền, các anh nói là bảo vệ bọn tôi, kết quả là gán cho chúng tôi cái thân phận nghi phạm ném ra làm mồi nhử ... Chúng tôi có được lựa chọn không, không hề, bọn họ biết công việc này nguy hiểm thế nào, bọn họ có quan tâm không? Không, chúng tôi là tốt thí thôi, chúng tôi không yên phận một chút thì bọn họ coi là chúng tôi không biết điều, giác ngộ thấp. Họ lấy mạng chúng tôi ra chơi đùa không sao, nhưng chúng tôi tiêu ít tiền của họ, không biết sau lưng bị họ chửi thế nào đâu."
" Anh về nói với bọn họ, nếu đem tâm tư u ám đó đặt vào kẻ địch chứ đừng hại người vô tội, có khi bọn họ bắt được nhiều gián điệp hơn đấy."
Phí Minh nhận rõ sự bất mãn kìm nén như nói lửa chực chờ phun trào của Cừu Địch, không dám chẳng qua là vì biết thân phận thấp, bất mãn cũng không làm gì nổi mà thôi.
Hai tay Phí Minh đưa tay, nắm chặt vai Cừu Địch nói:" Cái nghề này của chúng tôi đúng là đôi lúc không từ thủ đoạn, nhưng xuất phát điểm là tốt, vì chúng tôi muốn bảo vệ thêm nhiều người hơn, bảo vệ cuộc sống và công việc của người bình thường, bảo vệ yên ổn và hòa bình của quốc gia ... Chúng tôi luôn dốc sức làm tốt nhất, nhưng năng lực không đủ. Tôi thay mặt đồng nghiệp của tôi xin lỗi cậu ... Ngàn vạn lần đừng quá khích, con đường phía trước của cậu còn nhiều khó khăn, không bình tĩnh ứng phó chỉ hại mình, bây giờ chúng tôi phải dùng tới cậu, ai bảo cậu biểu hiện tốt như thế?"
Có lẽ lời nói của hắn không hùng hồn, không lay động lòng người, nhưng chân thành nhiệt huyết, Cừu Địch ngây ra một lúc, môi mấp máy, cuối cùng chỉ biết thở dài:" Tôi nhầm rồi, anh không phải là miếng thịt tươi, anh là dân lọc lõi trong thể chế, anh là thứ thịt già quắt rồi."
" Ha ha ha, có gì khác biệt nhau à? Con người luôn phức tạp, giống như cậu, cậu thể hiện ra là người bất cần đời, hám lợi, gian xảo, nhưng người như thế vào thời khác quan trọng không xoay lưng bỏ chạy lại đi cứu Lão Đổng." Phí Minh vỗ vai Cừu Địch vài cái rồi thu tay lại:" Tôi phải đi đây, nhưng tôi luôn ở sau lưng cậu, tuyệt đối không cách cậu quá 5 km, nếu cậu bị người ta kéo xuống hố, đừng ngại kéo tôi kê lưng cho cậu, đừng ngại ngần, đó là trách nhiệm của tôi."
" Được, chỉ cần anh không sợ xúi quẩy, tôi cũng không khách khí với anh đâu."
Cừu Địch đưa tay ra bắt lấy bàn tay thô ráp của Phí Minh:
Lúc này đã là bảy giờ đúng, như mọi ngày, điện thoại của đối phương gọi tới, chuẩn bị giao nhiệm vụ rồi.