Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 496 - Chương 166: Biết Không Biết Và Đau Lòng. (1)

Chương 166: Biết không biết và đau lòng. (1) Chương 166: Biết không biết và đau lòng. (1)

" A lô!" Cừu Địch vừa nhận điện thoại vừa vẫy tay tạm biệt Phí Minh, mặc dù y biết hán tử cao lớn đó có thành phần đóng kịch, nhưng ấn tượng so với công vụ viên khác vẫn tốt hơn nhiều lắm, quan hệ giữa người đôi khi chỉ cần thế, vài ba câu đã thấy hợp khẩu vị, liền nhanh chóng thân thiết:

" Tiền vào tài khoản rồi đấy." Đối phương vẫn dùng cái giọng nữ biến âm rất khó chịu nói chuyện:

Có điều Cừu Địch hơi bất ngờ, giọng nói này hình như có thay đổi, giọng trước kia không đơn giản thế này, làm dạ dày y lại khó chịu. Trong đầu không khỏi dấy lên câu hỏi, tại sao là lúc này, đã có gì thay đổi, y vừa định hôm nay sẽ nói chuyện tử tế với đối phương, muốn nghe rõ từng cách ngắt nhịp, từng câu từng từ, tìm ra đáp án trong đó, vậy mà đối phương như đọc trước được suy nghĩ của y vậy, ý nghĩ mới này ra trong đầu, chúng đã đổi người rồi. Bà ngoài thái độ y không thay đổi:" Biết rồi!"

" Căn hộ 1701. tòa nhà số ba, lô số chín, tiểu khu Tân Uyển Hoàng Thành." Đối phương nói thẳng địa điểm cần đến tiếp theo:

" Đó là chỗ nào?" Cừu Địch lần nữa bất ngờ, là địa chỉ nhà riêng, không rõ đối phương lại bày ra trò gì mới, vả lại không như mọi khi gửi địa điểm qua điện thoại, chỉ là sự khác biệt nhỏ thôi, nhưng y càng thêm khẳng định, đây là một kẻ khác rồi:

" Nơi phải đi hôm nay, chỗ ở thứ hai của ông chủ Lý ở Trường An." Đối Phương giải thích ngắn gọn:

" Vậy tôi làm sao vào được, vào rồi thì phải làm gì, phải nói cho rõ ràng chứ, hay là tôi tới đó ngủ một giấc nhé?" Cừu Địch hỏi liền một tràng, ý đồ khích đối phương tìm ra manh mối nào đó qua lời hắn:

" Chìa khóa căn hộ ở dưới tấm thảm chùi chân trước nhà, chìa khóa vào tòa nhà thì tôi cũng không có, nhưng nếu ngay cả bản lĩnh vào đó mà anh cũng không làm được thì có thể cuốn xéo ngay bây giờ rồi." Đối phương nói không nể năng gì cả, thái độ thô bạo:

" Mẹ mày, mày nói thật hay giả đấy, tao mong được đi mà không được, chính mày kéo chân tao lại không cho tao đi, giờ còn trở giọng à?" Cừu Địch nổi giận:" Được, vậy tao đi nhé!"

" Mày chắc là mày nói thật lòng chứ? Thứ mày để lại ở nơi này cũng không ít đâu, nếu mày còn gây chuyện khắp nơi như thế, tao ném mày đi thật đấy. Chỉ bằng vào việc mày từng tiếp xúc, làm việc cho Lý Tòng Quân cũng đủ cho mày bị giam vài năm rồi, mày tin không?" Đối phương cũng hùng hổ uy hiếp:

À, cái trò của bọn chúng là ở đây hả? Gài cho mình để lại nhiều manh mối, hơn nữa toàn là nơi Lý Tòng Quân từng xuất hiện, tới lúc đó mình trăm miệng cũng không cãi được. Thế này coi như nắm thóp mình rồi, Cừu Địch nhanh chóng đưa ra phản ứng, xuống nước tức thì:" Được rồi, tôi đi làm được chưa, có nói là không đi đâu, nổi giận cái gì chứ? Nhận tiền rồi thì tất nhiên phải làm việc, tôi làm ăn có uy tín mà."

" Tao không nổi giận mà được à, chuyện chính thì mày không làm được cái chó gì, mày xem mày gây ra bao nhiêu chuyện cho bọn tao? Yến Đăng Khoa đang lồng lộn muốn tìm người lấy mạng chó của mày đấy." Đối phương càng giận hơn:

Cừu Địch xua dịu:" Được được, đi làm, làm ngay đây, nhưng tôi tới đó tìm cái gì?"

"

Mày đánh rắm đấy à? Tao mà biết thì còn cần giữ cái mạng chó của mày không, đi mau đi, tìm cho kỹ vào, biết được cái gì thì buổi trưa gọi điện lại." Đối phương cúp máy:

Cuộc điện thoại này làm Cừu Địch nghe mà trố mắt, chắc chắn một trăm phần trăm, không chỉ đổi thái độ hay là thiết bị biến âm thay đổi đâu, mà thực sự là đổi người rồi.

Rất nhanh có tin nhắn gửi địa chỉ tới, nhưng lúc này Cừu Địch không khỏi sinh ra cả đống nghi vấn, đây là cạm bẫy để trừ khử mình hay là nhiệm vụ bình thường?

Đi hay không?

Tựa hồ không có lựa chọn, Cừu Địch chỉ đành theo lời hành sự.

Cùng lúc ấy ở tổ hành động, đúng như lời Phí Minh nói, những người này cũng không phải đám đồng đội heo, bọn họ nhanh chóng nhận ra sự khác thường. Trên màn hình vi tính hiển thị tần số của sóng âm uốn lượn hết đợt này tới đợt khác, Vương Trác nhìn hai màn hình khác nhau, nếu như Cừu Địch chỉ có thể nghi ngờ dựa vào cảm giác thì hắn có thể kết luận dựa vào khoa học:" Đổi người rồi, tên này khác tên trước."

" Ừ, tôi cũng thấy thế, trừ khác biệt trong cách nhấn nhá âm tiết, câu từ sử dụng cũng khác biệt ... Người đầu tiên thì tương đối ôn hòa, còn người này thì nóng nảy." Đô Hàn Mai cũng tán đồng, mặc dù đối phương dùng thiết bị để thay đổi âm thanh, nhưng nhiều chi tiết không che giấu được dân nhà nghề:

Vương Trác còn khẳng định:" Cuộc điện thoại này gọi từ một số di động bình thường, còn người gọi điện đầu tiên thì thông qua một trạm trên mạng, hoàn toàn khác nhau. Theo dõi số điện thoại thì đang ở trên đường, rất có khả năng là Đoàn Tiểu Đường đang quay trở về thành phố."

Vì sao lại đổi người? Chẳng lẽ đối phương đã ngửi thấy mùi nguy hiểm?

Biến hóa bất ngờ, người đã đưa đi, nếu không phải phát sinh nguy hiểm thì chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì đó ở phía đối phương mà họ không biết, làm kế hoạch vừa thống nhất xong có nguy cơ đảo lộn.

" Địa chỉ nơi ở kia có đăng ký là một căn hộ cho thuê, tìm được manh mối gì về chủ sở hữu chưa?"

" Đoàn Tiểu Đường giờ ở đâu?"

" Vừa rời đường Hoàng Thành, tới vành đai ba ..."

Người trong tổ hành động thảo luận nhưng tin tức quá ít, nhất thời chưa thể đưa ra kết luận gì. Đổng Thuần Khiết đáng lẽ là lãnh đạo, nhưng hắn theo thỏi quen hỏi ý Trương Long Thành, Trương Long Thanh khá bình tĩnh:" Kết quả là gì, dựa vào suy đoán không ra được đâu, không có đủ manh mối thì chỉ đưa ra kết luận sai thôi, thế nên cứ đợi xem diễn biến thế nào đã rồi tùy cơ thay đổi kế hoạch."

" Liệu có nguy hiểm không?" Đổng Thuần Khiết lo đây là cái bẫy:

" Không thể nói là nguy hiểm hơn được, vốn cậu ta lúc nào chẳng sống trong nguy hiểm, đừng quên thiết bị theo dõi trong dạ dày của cậu ta. Đối phương muốn đối phó với cậu ta thì dễ lắm, có thể tìm tới cậu ta bất kỳ lúc nào khi cậu ta không đề phòng. Bây giờ đưa địa chỉ cụ thể thế này, chẳng lẽ cậu ta không biết đề phòng, nên so ra giờ vẫn chưa tính là nguy hiểm, có lẽ vẫn đang đi tìm thứ gọi là do Lý Tòng Quân để lại thôi." Trương Long Thành khẳng định:

" Xem ra chỉ có thể tiếp tục tiến tới." Đổng Thuần Khiết than, phát triển tới lúc này thì dù có nguy hiểm cũng chẳng thể lùi được:
Bình Luận (0)
Comment