Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 497 - Chương 167: Biết Không Biết Và Đau Lòng. (2)

Chương 167: Biết không biết và đau lòng. (2) Chương 167: Biết không biết và đau lòng. (2)

Kính coong! Kính coong! Kính coong!

Đoàn Tiểu Đường bấm chuông cửa một biệt thự.

Nơi này nằm ngoài vành đai ba Trường An, một con phố cổ, biệt thự là nhà dân cải tạo lại mà thành, xanh hóa bình thường, cảnh vật bình thường, giao thông cũng không thể nói là thuật tiện. Có điều nó lại có một đặc điểm không ai xem nhẹ được, đó là đắt tới quá đáng, biệt thự đắt, chủ nhân cũng có thân phận không tầm thường.

Hắn được gọi tới đây, chuyện gì thì hắn cũng đã biết rồi, chỉ nghĩ tới thôi mà cảm thấy vị chua ợ lên trong dạ dày, một ông chủ lớn, gia tài hàng trăm triệu đồng, chưa bao giờ thiếu mỹ nhân vây quanh, vậy mà hành động như bọn trẻ ranh, tới trường đại học tán gái, xảy ra chuyện ghen tuông giành giật bị người ta đánh cho. Câu chuyện này sắp sánh bằng những tin tức thiếu tiết tháo ở chuyên mục giải trí rồi, cô giáo đó rốt cuộc có gì đặc biệt chứ?

Đợi một lúc có giúp việc ra mở cửa, hỏi tên hắn là gì, báo danh Tiểu Đường, giúp việc cung kính mời hắn vào, thi thoảng len lén nhìn hắn, hẳn không ngờ nam tử trung niên da tái gầy gò, răng vàng trán hói này lại là khách quý mà ông chủ đang đợi. Phải biết rằng trước giờ người tới biệt thự này không phú cũng quý, cái loại người làm người ta nhìn đã thấy ghét này thực sự là không nhiều.

Có điều ông chủ có vẻ kính trọng người này, ra tới cửa đón khách, vừa gặp mặt một cái liền khoác cánh tay Đoàn Tiểu Đường, vẻ mặt đau khổ tột cùng nói:" Tiểu Đường, giờ huynh đệ phải nhờ cậy tới cậu rồi, lần này tôi mất mặt lớn ... Không còn mặt mũi đi đâu gặp ai nữa.

Mặt đúng là có vấn đề, Đoàn Tiểu Đường nhìn kỹ, hai khóe mắt sưng vù, hắn có kinh nghiệm nên biết ngay, do người ta dùng cả hai tay tát liên hoàn, môi như xúc xích, răng rụng hai cái, nói chuyện để lọt gió, hắn vừa kinh ngạc vừa thương hại:" Giám đốc Yến, bị thương thế này phải mời bác sĩ đến chứ!"

" Bác sĩ vừa mới đi, dù là thần y chăng nữa cũng đâu có thể chữa lành ngay được, tôi nói với cậu, chuyện này nhất định cậu phải giúp tôi." Yến Đăng Khoa kể lại tỉ mỉ chuyện hôm qua:

Dù đã biết trước rồi, nhưng câu chuyện được kể qua gương mặt sưng húp của Yến Đăng Khoa càng khiến người ta nghe mà tim đập mạnh, Đoàn Tiểu Đường thầm cả kinh, cái thằng đó ra tay thật tàn nhẫn, bảo sao đêm qua hai người kia chịu thiệt thòi trong tay y.

" Không phải anh đã báo cảnh sát rồi sao?" Đoàn Tiểu Đường thừa biết hung thủ, bảo hắn phải làm sao đây, bên trên vẫn cần dùng:

" Cục cảnh sát không phải do nhà tôi mở, tôi báo rồi, nhưng đợi bọn họ tìm được người chẳng biết tới ngày tháng năm nào ... Mà họ bắt được thì sao nào? Bồi thường chi phí thuốc men à? Tôi mà thèm vài đồng đó chắc? Nhốt giam y hai ba tháng, cậu thấy như thế có thể giúp tôi hả giận à?" Yến Đăng Khoa siết chặt tay, máu sôi sùng sục, quá nhục nhã, quá ê chề:

" Vậy anh muốn thế nào?" Đoàn Tiểu Đường hỏi thẳng:

" Con người tôi xưa nay luôn từ bi với người khác, chỉ cần thằng đó nằm bẹp giường hai tháng là đủ, cậu nói đi, bao nhiêu tiền?" Yến Đăng Khoa hung hăng nói, đó là cá giá phải trả thấp nhất mà thằng đó phải trả, nếu không uất hận trong lòng hắn không nguôi ngoai được:

" Chuyện này không dễ đâu."

" Có gì mà khó chứ, đánh gãy hai chân hai tay thằng đó với cậu mà nói có khó khăn gì đâu."

" Khó khăn là ở trên chính người anh cơ."

" Tôi làm sao, cậu sợ tôi không trả tiền đấy à?"

" Không phải, không phải làm sao tôi dám có suy nghĩ ấy, giám đốc Yến, anh đừng hiểu lầm ... Anh cứ nghĩ mà xem, anh vừa mới xảy ra chuyện thì thằng đó cũng nằm xuống, mặc dù không chứng không cứ, chẳng ai làm gì được anh, nhưng dù gì cũng không tốt. Anh dù gì cũng là nhân vật công chúng, nếu mang tiếng xấu này ... E là ảnh hưởng không tốt."

Đoàn Tiểu Đường vòng vo kiếm cớ, muốn trì hoãn chuyện này, đang ở thời điểm nhạy cảm, hắn không muốn nảy sinh thêm phiền toái. Trong lòng thì chửi Cừu Địch vô số lần, đáng lẽ đây là thời cơ kiếm tiền tuyệt vời của hắn, giờ thấy tiền không dám đụng vào.

Thế nhưng Yến Đăng là tay lão luyện, hắn nhìn cái là biết ngay Đoàn Tiểu Đường đang đối phó cho có, thứ hám tiền này đời nào lại biết suy nghĩ cho mình như thế:" Này Tiểu Đường, cậu là dân xã hội đen, sao lại cũng có tác phong quan liêu như thế? Giữa chúng ta có chuyện gì không nhanh gọn dứt khoát, trước giờ cậu nhờ tôi làm việc gì, tôi có chớp mắt một cái không?"

" Anh đừng nói thế ... Giám đốc Yến, anh đang lúc nóng giận, tôi sự gây phiền toán cho anh thôi." Đoàn Tiểu Đường ngại ngùng nói:

" Sợ gây phiền toái cho tôi à? Tôi đang rảnh không có gì làm, chỉ sợ không có phiền toái đây. Nếu giờ tôi bị người ta đánh công khai giữa đường như thế mà không có hành động gì, sau này bị người ta cười vào mặt là chuyện nhỏ, nói không chừng chó mèo gì cũng dám leo lên đầu tôi ... Khỏi phải nói nữa, lần này không ai cản được tôi đâu, cậu thấy bất tiện thì để tôi đi tìm người khác." Yến Đăng Khoa mắt tóe lửa rồi:

Đoàn Tiểu Đường sao dám để chuyện này rơi vào tay người khác, như thế không phải tự gây thêm rắc rối cho bản thân à:"

Được rồi, tôi nhận việc này ... Có điều nếu ra tay không biết nặng nhẹ, khả năng khiến thằng đó tàn tật hoặc đi luôn đấy. Dù sao chúng tôi làm việc sẽ không để lại hậu họa."

Câu này làm mí mắt Yến Đăng Khoa giật giật, nếu dính vào án mạng không đùa được đâu, nhất thời hơi đắn đo, theo thói quen mở hộp xì gà, cầm một điếu đưa lên miệng, vừa cắn một cái từ răng truyền ra cơn đau buốt tới tận óc, rơi cả điếu xì gà. Cơn đau này làm chút nhân tính cuối cùng của hắn biến mất, vỗ bàn nói:" Tôi sợ cái quái gì, tôi có tiền, tôi muốn, ai làm gì được tôi."

" Được, anh cứ dưỡng thương đi, đợi tin tức của tôi." Đoàn Tiểu Đường không thừa lời nữa, đứng dậy muốn cáo từ:

Yến Đăng Khoa đứng dậy theo thắc mắc:" Tôi còn chưa nói kẻ đó là ai cơ mà, cậu đi đâu mà tìm?"

" Tôi biết rồi, hắn tên là Cừu Địch, có phải là kẻ này không?" Đoàn Tiểu Đường lấy di động ra, cho Yến Đăng Khoa xem một bức ảnh, chính là ảnh của Cừu Địch chứ còn ai vào đây nữa:

Yến Đăng Khoa phải giật mình, đám xã hội đen này hiệu suất kinh người thật, mình chưa nói người ta đã tra ra rồi, đến cảnh sát còn thoái thác là đối phương người vùng ngoài khó tìm ra được cơ mà. Nhìn Đoàn Tiểu Đường rời đi, bóng dáng gầy gò của hắn trong mắt giám đốc Yến bỗng trở nên cao lớn sừng sững như núi, không nhịn được đuổi theo dặn dò:" Tiểu Đường, cho y một bài học là được rồi, đừng nhúng chàm, tổn âm đức lắm, có báo ứng đấy."

" Ha ha ha, anh nhiều tiền tới mức không còn lẽ trời nữa rồi, còn sợ báo ứng hay sao?" Đoàn Tiểu Đường cười to đi ra ngoài:
Bình Luận (0)
Comment