Chương 168: Biết không biết và đau lòng. (3)
Chương 168: Biết không biết và đau lòng. (3)
Đúng 8 giờ, tổ hành động giám sát tới tuyền đường hành động của Đoàn Tiểu Đường.
Nhân viên thực địa đã tìm được cơ hội ra tay, nguồn tín hiệu gắn dưới gầm xe đã chỉ rõ đường đi lối lại của Đoàn Tiểu Đường. Hắn đi tới khu phố cũ, nhà cũ, xe chỉ có thể đỗ ở đầu ngõ, đợi xe đỗ lại người đi vào thì giám sát không thể làm gì nữa, ở đây không gắn camera giao thông. Lúc như thế chỉ có thể dùng cách nguyên thủy nhất: Bám theo!"
Khi nhân viên thực địa cẩn thận áp sát chiếc xe mục tiêu thì phát hiện ra, cách ngõ không xa là một cái chợ rau, hiển nhiên là chợ tự phát, trước 8 giờ người bốn phương tám hướng kéo tới chiếm dụng bất kỳ không gian trống nào, tranh thủ bán hàng, sau tám giờ thì sạp hàng chui hết vào ngõ. Nơi này còn náo nhiệt hơn cả chợ phiên, đường xá chỉ đó cho người đi bộ lách qua thôi, loại xe cộ nào vào đây cũng chịu chết, người dân sống xung quanh đều tranh thủ mua sắm thức ăn trong ngày, già trẻ nam nữ chen chúc.
Đừng nói là tìm người, đi qua nơi này chẳng may rơi mất cái dép cũng đừng hòng tìm được.
Tổ hành động ra lệnh rút lui, ưu điểm lớn nhất ở khu vực dân cư cũ là mọi người đều quen mặt nhau, có khả năng bại lộ, không cần mạo hiểm, bọn họ định vị qua di động là đủ rồi.
Nửa tiếng sau, trải qua ùn tắc giờ cao điểm mà thành phố lớn nào cũng gặp phải, Cừu Địch rốt cuộc cũng tới được mục tiêu: Tiểu khu Tân Uyển Hoàng Thành.
Cổng chính thì đi qua dễ dàng lắm, chỉ cần đúi tay túi quần, nghênh ngang như đi vào nhà mình là được rồi, bảo an chỉ chặn những người rụt rè lấm lét thôi, tất nhiên ăn mặc còn phải tử tế một chút, ăn mày bước đi hiên ngang hùng dũng thế nào cũng không qua nổi đâu.
Lô số chín, tòa nhà số ba.
Cừu Địch đi quanh tiểu khu tìm kiếm, mấy cái biển chỉ đường ở nơi thế này thường chẳng giúp ích gì được, đây là tiểu khu cao cấp, bãi cỏ, vườn hoa, giả sơn, cây xanh cùng với bãi đỗ xe, đi qua toàn thấy những chiếc xe giá trị mấy chục vạn. Nơi này rất phù hợp với phong cách sống của Lý Tòng Quân. Bỗng dưng trong đầu Cừu Địch có một suy nghĩ kỳ quái, đối với tộc làm công ăn lương thì cả đời cũng chẳng mơ đụng tay vào một căn hộ ở đây, vậy mà tên đó không chỉ có một nhà, thực ra gián điệp cũng là cái nghề không tệ.
Vừa đi vừa suy nghĩ miên man, rốt cuộc cũng tìm được tới nơi rồi, tòa nhà này hơn 20 tầng, cửa khóa, rất nghiêm ngặt. Cừu Địch lại không có bản lĩnh mở khóa của Bao Tiểu Tam, có điều chuyện này không làm khó được y, bấm loa cửa, có người nghe một cái liền gọi:" Phòng 2201. giao hàng nhanh đây, tự xuống mà lấy đồ."
" Mày lừa ai đấy, thằng đần này!" Đối phương mắng một câu, cúp máy:
" Nhà 20001. giao hàng nhanh đây, tự xuống mà lấy đồ."
" Tôi có mua gì đâu, anh tên là gì, số hiệu nhân viên là bao nhiêu?"
" À tôi nhìn nhầm số nhà, xin lỗi ..."
Hỏng rồi, con người bây giờ ý thức cảnh giác quá cao, không dễ lừa nữa, trước kia chỉ cần tới trước cửa hô một tiếng là có người mở cửa ngay, hữu dụng hơn cả chìa khóa. Gọi liền mấy nhà mà không ai mở cửa cho, Cừu Địch đang gặp khó thì một bác gái tay xách túi rau đi lên bậc thềm, lấy chìa khóa ra, nhưng chưa mở cửa mà cảnh giác nhìn Cừu Địch.
Ài, con người bây giờ thật là, sao không còn chút lòng tin vào nhau như thế? Cừu Địch hung dữ trừng mắt lên, bác gái sợ hãi rối rít mở cửa ra chạy vào, không ngờ tay nắm cửa bị Cừu Địch nhanh chóng nắm lấy.
Thuận lợi đi vào, bác gái giật bắn mình, cuống cuồng chạy mất.
Đúng là không có tí lòng tin nào với nhau, Cừu Địch sờ má, mình có giống kẻ xấu đâu, có cần làm thế không?
Một mình đi vào thang máy, tới thẳng tầng 17, Cừu Địch vô thức sờ khẩu súng dắt sau lưng, bảo sao bác gái kia nhìn thấy mình đã sợ, chắc chắn là do gương mặt quá căng thẳng, lo lắng trong lòng bất tri bất giác đã ảnh hưởng tới tâm cảnh. Y nhìn hình ảnh bản thân trên cửa thang máy bằng thép sáng bóng, lờ mờ lắm, không nhận ra được là ai nữa.
" Mình không phải người xấu, không cần lo lắng gì cả!"
Cừu Địch cố áp nhịp tim đập nhanh quá mức xuống, trước khi rời thang máy tự nói với lòng như thế.
Hành lang không có một bóng người, tường sơn trắng, sàn lát gạch tráng men sáng bóng, rộng rãi thoáng đãng, chỉ là quá vắng vẻ, không có chút hơi người nào. Đi tới trước căn hộ chỉ định, cửa sơn đỏ, trước cửa còn có một cái tủ giày màu trắng đẹp đẽ, Cừu Địch ngồi xuống sờ, quả nhiên dưới thảm chùi chân có một cái chìa khóa, cắm vào mở ra, tay cầm súng, lách người vào nhanh như chớp.
Không có người, chắc chắn là không có người, cảm giác đầu tiên của Cừu Địch là như thế, trời tuy nóng, nhưng trong phòng lại lành lạnh, ngồi xuống sờ thử mặt đất, đã có lớp bụi mịn, bụi trải rất đều chính là đáp án, nơi này đã lâu rồi không có người ở. Cừu Địch gài súng vào hông, từ từ đi vào kiểm tra.
Gian vệ sinh, trống không, không có vệt nước. Phòng phủ, trống không, rất gọn gàng. Phòng khách, bàn trà đã có một lớp bụi dày nhìn rõ ràng rồi, tủ lạnh cũng không có cái gì hết, chỉ có ít đồ uống. Cừu Địch nhìn quanh một vòng, đồ đạc đầy đủ nhưng đều phủ bụi, vấn đề tiếp theo lại tới ... Tìm cái gì ở đây giờ?
Ồ không đúng rồi, Cừu Địch nhanh chóng nhận ra, cách bài trí trong phòng này hoàn toàn khác với căn nhà mà y từng ở, phải nói hoàn toàn trái ngược, có vẻ không hề giống phong cách của Lý Tòng Quân, căn hộ của Lý Tòng Quân mang phong cách xa xỉ tây hóa rõ ràng, còn căn hộ này lại truyền thống gần gũi thiên nhiên hơn.
Sô pha không giống sô pha mà giống tấm nệm tatami của Nhật, bàn trà cũng chẳng giống bàn trà, như là một tảng đá gồ ghề được trạm khắc thành bàn vậy. Đặc biệt là nhà bếp, chỉ riêng dao treo tên tường thôi đã có hơn hai mươi con dao lớn nhỏ khác nhau, khiến Cừu Địch nghi ngờ đây là nhà của đầu bếp.
Phòng ngủ tựa hồ cũng vậy, rèm cửa sổ mang màu phấn hồng nữ tính, kéo tủ áo ra, oa ... Toàn là váy, đầm, còn có những chiếc áo lót màu đỏ hoặc trắng, mặc áo treo một thứ cực kỳ cám dỗ nam nhân ... Tất lụa.
Đây không phải nơi ở của Lý Tòng Quân, vậy chẳng lẽ là nơi ở của nữ nhân phía sau hắn?