Chương 170: Thảm cảnh không thể ngờ tới. (1)
Chương 170: Thảm cảnh không thể ngờ tới. (1)
12 giờ trưa, Cừu Địch lái xe đỗ xe ở ngoài Ẩm thực Liên Hoa Xan!
Xuống xe đóng cửa lại, bước chân Cừu Địch hơi do dự, từ lúc rời tiểu khu Tân Uyển, tuy trước đó y luôn có cảm giác nguy hiểm, bây giờ càng lúc càng rõ hơn, cảm giác này ngay cả khi xử lý hai tên cao thấp xong ra công viên nằm ngủ cũng không thấy, không rõ vì sao? Chuyến đi này tựa hồ càng nguy hiểm hơn lần đi Tân Cương, lần đó y đã nhìn ra sơ hở của Vương Hải Phong và Ninh Tri Thu, nhưng lần này y không biết gì hết, không rõ đối thủ là ai? Cho dù là biết một chút cũng chỉ là suy đoán mơ hồ, càng khiến y sợ hơn, chẳng có tác dụng gì.
Hay là rút lui?
Cừu Địch muốn lui khỏi vụ này không hề khó, chỉ cần lấy cái thứ trong dạ dày ra là hoàn toàn có thể trốn đi rồi. Nhưng mỗi khi ý nghĩ này nổi lên, cùng lúc ấy gương mặt xinh đẹp khắc sâu trong ký ức, trong tâm linh y cũng hiện lên, đó là cô gái mà y từng yêu say đắm, từng ngưỡng mộ, cho dù bây giờ đã thành bạn gái người ta vẫn không thể dứt bỏ.
" Con mẹ nó, không thể như thế được, nếu là cô ấy không phải vớ vẩn sao?"
Cừu Địch nghiến chặt hàm răng, tay nắm chìa khóa xe tới hằn vết, hôm nay biết bà chủ nước ngoài kia có khả năng là bạn gái của Lý Tòng Quân, hơn nữa khả năng rất cao là đã bị người ta bịt miệng rồi, không còn trên thế gian này nữa, y hiểu chuyện không đơn giản nữa, những người liên quan vào nó bất kể ở mức nào, cuộc sống không thể quay lại như trước được.
Bất kể cô ấy biến thành như thế nào, Cừu Địch đều có thể tiếp nhận, dù sao cũng không thể quá tệ được, nhưng chỉ có đúng một điều y không thể tiếp nhận, cũng là điều mà y lo lắng nhất.
Có phải là cô ấy không?
Y tự hỏi lòng, y muốn phủ nhận y muốn nói có nhiều khả năng khác, nhưng ở Trường An này chỉ có cô ấy mới hiểu y rõ như thế.
Chuyện này Cừu Địch cũng chỉ mới nhớ ra, ngày hôm qua khi tra tấn hai tên cao thấp đó, trong cơn đau đớn, chúng liên tục cầu xin, chửi mắng, đe dọa, làm Cừu Địch bất giác nhớ lại lúc y vừa ra khỏi căn hầm, bị kẻ sau điện thoại đe dọa, chúng không chỉ nói ra tên cha mẹ y, còn nhắc tới chị y là Cừu Phượng.
Vấn đề là không có người tên Cừu Phượng.
Kể cả tra hồ sơ cảnh sát thì trong nhà y chỉ có cha mẹ y và y thôi, chị gái y sinh ra đã được giao cho chú y rồi, giấy khai sinh từ đầu không có tên cha mẹ y, tìm kiếm trên giấy tờ sẽ không có bất kỳ liên quan nào.
Chỉ có khi Cừu Địch gia nhập Đảng, Trang Uyển Ninh viết thư giới thiệu y, mới nói cho cô biết.
Tất nhiên chuyện này gia đình y cũng không che giấu, người có tuổi trong thôn đều biết, cha mẹ có một người con gái tên Cừu Phượng, là chị của y.
Cừu Địch rất hi vọng là mình sai lầm, có thể đối phương tìm tới tận quê y điều tra thì sao, chỉ hỏi vài câu là biết rồi.
Càng cố gắng gạt bỏ suy nghĩ này, nhưng một khi ngờ vực sinh ra rất đáng sợ, giống ám thị tâm lý vậy, chẳng phải Lý Tòng Quân trước kia rất hay tới Đh Trường An nghe giảng bài sao, hắn tới Kỳ Thạch Trai, ở đó Cừu Địch cũng gặp lại Trang Uyển Ninh, đừng nói chỉ là trùng hợp ...
thậm chí Cừu Địch hoài nghi, ngay cả lần đầu họ gặp lại nhau khi đi cùng Bao Tiểu Tam và Cảnh Bảo Lỗi, có phải là trùng hợp.
Không, không thể nào, con người cô ấy không phải như thế.
Nhưng chẳng may đúng thì sao, chẳng may thực sự là cô ấy thì sao?
Lỡ chẳng may thời gian ở nước ngoài cô ấy đã thay đổi, biến thành gián điệp của bọn chúng thì sao? Mình sẽ phải đối diện như thế nào đây?
Vừa suy nghĩ, vừa do dự, vừa bước đi, lại vừa muốn rút lui, mặc dù bị suy nghĩ trong đầu dày vò khốn đốn, nhưng lúc này đã mời được một mỹ nữ khác rồi, từ xa xa nghe thấy tiếng "hi" vui vẻ. Cừu Địch ngẩng đầu lên nhìn thấy Tấn Hồng từ trên xe đi xuống, tươi cười bước nhanh về phía y.
Mỗi một mỹ nữ đều có một vẻ đẹp riêng không thể so sánh, giống như cô gái mà y quen ở Tùng Tử Liêu Lý này, thay ra bộ đồng phục, mặc vào chiếc váy đầm màu đỏ tươi, nụ cười sáng lạn, còn cả trước ngực tù lại thành khe sâu, nhìn thế nào cũng là một báu vật gợi cảm, dù liếc mắt qua một cái thôi, cũng khiến hormone nam giới muốn sôi lên rồi.
" Anh Hải Phong, thế nào, có đẹp không?" Tấn Hồng hết sức tự nhiên khoác tay Cừu Địch thân mật, không hề ngại bầu ngực đầy đặn dán lên cánh tay y:
Đối với sự thân mật này Cừu Địch không cảm thấy bất ngờ:" Em còn xinh đẹp hơn cả tối hôm đó nữa, anh gặp may rồi."
" Hi hi, tất nhiên!" Tấn Hồng cười, trên má xuất hiện hai cái lúm đồng tiền đáng yêu:
Cừu Địch cố ý làm ra vẻ ghé mặt tới gần hít sâu, ánh mắt hạ thấp xuống một chút, nhìn qua khe ngực, tức thì làm ra vẻ ngạt thở, lảo đảo không đứng vững. Tần Hồng cười không ngớt:" Sao vậy anh Hải Phong, không phải lần đầu anh hẹn hò với nữ nhân chứ, làm sao mà kích động tới mức này?"
" Không phải như thế, chẳng qua lần này anh phát hiện, những cuộc hẹn hò trước kia của anh đều không đáng nhắc tới nữa ... Em thật là, wow, beautiful!" Cừu Địch làm vẻ mặt vô cùng khoa trương tán dương:
Tấn Hồng đáp lại nụ cười ngượng ngùng tràn ngập phong tình, làm Cừu Địch vừa rồi còn đau khổ, lo âu vậy mà giờ đều quên hết sạch, ngay cả khi y không hề tán tỉnh hay định phát triển quan hệ thân mật với Tấn Hồng còn nhộn nhạo ngứa ngáy. Điều này làm Cừu Địch chợt nhận ra, y lại sai rồi, cô gái này không đơn giản, ít nhất rất biết quyến rũ nam nhân.
Hai người đi vào nhà hàng, tới chỗ ngồi bên cửa sổ, Cừu Địch mời mỹ nữ gọi món, Tấn Hồng tinh nghịch đưa ánh mắt qua thực đơn nhìn trộm Cừu Địch, nơi này không phải là chỗ ra sức xẻo khách hàng, cô gọi vài món ăn, một chai champagne ướp đá. Tấn Hồng có chút áy náy nói:" Xin lỗi nhé anh Hải Phong, chỗ này thực sự không để anh thể hiện được hết phong độ rồi, món ăn rẻ quá!"
" Ha ha ha, bình thường anh cũng keo kiệt lắm, tối hôm đó chẳng qua là gặp phải em, cho nên mới hơi thất thố mà thôi." Cừu Địch cười giải thích:
" Vậy hôm nay cũng có em, liệu anh có thất thố không?" Tấn Hồng nhắc nhở:
" Không đâu!" Cừu Địch lắc đầu, trả lời rất dứt khoát:
" Vì sao trước sau lại bất nhất?" Tấn Hồng phụng phịu không vui:
" Hì hì, bởi vì anh phát hiện ra, em đã hơi chút thích anh rồi."
Cừu Địch mặt dày nói:
" Thế á?" Tấn Hồng hai tay ôm má làm vẻ xấu hổ:
Cô gái này biểu cảm phong phú, thực sự làm nam nhân yêu thích, Cừu Địch càng lúc càng phiêu diêu:" Đương nhiên rồi, cô gái bình thường gặp anh một lần đều coi anh là người xấu rồi, làm gì hẹn được người ta."
Tấn Hồng tay chống cằm, dùng ánh mắt đánh giá nhưng lại sóng sánh đa tình nhìn Cừu Địch, hỏi rất nhỏ:" Vậy anh là người xấu hay là người tốt?"
" Lúc mặc quần áo thì anh là người tốt, khi không mặc quần áo thì là người xấu. Nam nhân ấy mà, toàn là cầm thú mặc áo người thôi, bỏ quần áo đi thì đều là cầm thú hết." Cừu Địch nghiêm mặt nói: