Chương 171: Thảm cảnh không thể ngờ tới. (2)
Chương 171: Thảm cảnh không thể ngờ tới. (2)
Câu trả lời của Cừu Địch làm Tấn Hồng phì cười, vội vàng che lấy miệng, cố gắng kìm nén giữ gìn hình tượng, nhưng thực sự không chịu nổi, che mặt để cười, khiến khách khứa xung quanh đều quay sang nhìn cô. Thực ra là có mấy anh chàng nhìn từ trước rồi, bây giờ lợi dụng cơ hội nhìn công khai thôi.
Những ánh mắt đó khiến Cừu Địch có chút đắc ý, y cũng lần đầu tiên nhận ra, tán tỉnh nữ nhân cũng là chuyện rất thú vị, cái gì mà dè dặt, ngượng ngùng, chừng mực đều không đáng tiền hết. Giữa nam và nữ thời buổi này mà nói, không tồn tại vấn đề ai thiệt ai lợi, nam nhân nhìn nữ nhân ngứa ngáy, nữ nhân nhìn nam nhân cũng tim đập rộn ràng.
Món ăn đưa lên rất nhanh, hương sắc vị đầy đủ, có điều Cừu Địch chắc chắn là ăn cũng vô vị, vừa ăn vừa nhìn trộm Tấn Hồng. Hai người cụng ly vài lần, một lần ánh mắt tình cờ chạm nhau, Tấn Hồng bật cười, Cừu Địch vừa mới định nói thì cô đưa ngón tay mảnh khảnh ra ngăn lại:" Anh đừng nói nữa, em biết anh muốn hỏi cái gì ... Nhưng trước khi nói cho anh biết, em phải nghiêm túc hỏi anh một câu, anh phải đảm bảo không được lừa em đâu đấy nhé!"
" Đương nhiên rồi, anh lừa em làm cái gì cơ chứ?" Cừu Địch đặt đũa xuống, nghiêm nghị nói:" Em hỏi đi!"
" Anh phải trả lời thật đấy nhé?"
" Tất nhiên rồi!"
" Vậy anh cho em biết, rốt cuộc là anh làm nghề gì?" Tấn Hồng hỏi một câu hỏi cũ:
Cừu Địch cũng đưa ra câu trả lời cũ:" Anh cho vay nặng lãi!"
" Lừa dối, em hỏi anh tiếp, lãi suất vay nặng lãi một ngày ở Trường An là bao nhiêu, lãi suất một tháng là bao nhiêu?"
" Ặc ..."
Cừu Địch ngay lập tức bị Tấn Hồng làm nghẹn họng, y làm sao biết được chuyện này, làm sao ngờ một cô gái lại đi hỏi chứ? Tam Nhi nói đúng, mình lạc hậu quá rồi, các cô gái mấy năm trước nghe thấy cái nghề này là tránh xa, chứ làm gì có chuyện truy hỏi.
Tấn Hồng bị vẻ mặt ngốc nghếch của Cừu Địch chọc cười:" Anh có thể nói làm nghề gì cũng được, chỉ có cho vay nặng lãi là không thể nói, người cho vay nặng lãi tự xưng là cho vay tín dụng, không thì gọi là huy động vốn dân gian ... Anh thật là, bọn em mở quán cơm, làm sao có thể thiếu tiếp xúc với họ được."
"
Em lợi hại thật, thế mà cũng nhìn thấu được, vậy em thấy anh giống cái gì?" Cừu Địch có chút tò mò:
" Anh đừng để em đoán, em mà đoán ra thì còn phải hỏi anh sao?" Tấn Hồng không vui:
Ấy mất điểm rồi, Cừu Địch tinh ý nhận ra chuyện này, vì Tấn Hồng bất giác ngồi thẳng lại, như vô tình giữ khoảng cách với y:" Vậy anh nói thật với em nhé ... Thực ra anh là ... Anh ngại không muốn nói với em ... Anh sợ anh nói ra, em không thèm để ý tới anh nữa."
" Nghiêm trọng như vậy sao? Anh không phải là phạm nhân bỏ trốn chứ? Ấy đúng rồi, hôm nay trên mạng có một tin nóng, một cặp đôi cãi nhau, cô gái báo cảnh sát nói bạn trai mình là phạm nhân bỏ trốn, cảnh sát tới tra, oa, vậy mà đúng thật." Tấn Hồng vốn nói đùa thôi, không ngờ mặt Cừu Địch cứng nhắc, không hề cười, làm cô chột dạ theo:" Không phải anh cũng vậy chứ?"
" Không phải, anh là ..." Cừu Địch ngập ngừng rất lâu mới cảnh giác nói:" Là cảnh sát."
Tần Hồng hai tay ôm nhanh lấy mặt cười tới toàn thân run rẩy.
Cừu Địch vẫn ngồi im tại chỗ:" Sao, không giống à?"
" Làm sao mà giống được, tiền lương cả năm của anh không đủ trả một bữa ăn hôm đó."
" Thế thì em không biết rồi, cảnh sát có rất nhiều loại, loại như anh chính là nằm vùng, không bao giờ thiếu tiền."
" Thôi đi, không muốn nói thì thôi ... Anh đừng có mà gạt em, em biết nam nhân các anh mở mồm ra không có câu nào là sự thật cả. Có điều nể mặt anh nhiệt tình chiêu đãi em ... Này, cho anh đó." Tấn Hồng tựa hồ chấp nhận cách nói của Cừu Địch, lấy di động ra, mở album ảnh, chỉ một người trong đó nói với Cừu Địch:" Đây là bà chủ của Tùng Tử Liêu Lý bọn em, tên là Trung Dã Huệ Tử."
Hình ảnh được gửi sang di động của Cừu Địch qua chia sẻ lân cận, Cừu Địch quan sát kỹ, đó là một mỹ nhân công sở tiêu chuẩn, đứng chụp ảnh chung với phục vụ viên và đầu bếp. Trong bức ảnh, cô thoải mái đặt tay lên vai một nhân viên bên cạnh, động tác có phần tùy ý đó làm cô trông thân thiện thêm vài phần. Cừu Địch so sánh khí chất của cô gái này với nơi ở, bàn đá, trang trí tủ trưng bày bằng đá, cảm giác hết sức phù hợp.
Không phải đẳng cấp nuôi dưỡng ra con người, mà là người tự nuôi dưỡng ra đẳng cấp.
Cừu Địch thầm thở dài trong lòng, nghĩ tới tình huống có thể xảy ra, đối chiếu với nụ cười ưu nhã của cô gái ấy, lòng sinh ra tiếc thương vô cùng, hậu quả của việc bị cuốn vào loại chuyện này, e là không hề tốt đẹp gì hết.
" Sao thế, choáng váng chưa?" Tấn Hồng trêu ghẹo:
" Rồi, cô ấy thật là xinh đẹp, anh muốn hỏi cô ấy một câu, có hẹn không?"
" Hay là em hỏi hộ anh nhé?"
" Nhất định phải nói cho anh kết quả nhé ... Anh muốn hẹn hò với cô ấy." Cừu Địch chỉ ảnh trên di động, chính là Tấn Hồng, cô tất nhiên cũng góp mặt trong bức ảnh chụp chung đó:
Tấn Hồng chun mũi, tỏ vẻ không vui:" Anh lại trêu đùa em rồi."
" Ai bảo thế, người anh muốn hẹn hò là em mà."
" Không chịu!"
Đúng là không dễ dàng, cô gái này cũng đáo để lắm, Cừu Địch hỏi:" Vậy anh hẹn với bà chủ của bọn em vậy, cô ấy đi từ khi nào thế?"
" Hai tuần rồi, đáng lẽ chị ấy phải về rồi mới đúng, chẳng hiểu có chuyện gì nữa. Phải rồi hôm nay anh gọi điện cho em, nên em nhớ ra gọi điện cho bà chủ, anh đoán xem kết quả thế nào?"
" Đừng nói với anh, điện thoại không liên lạc được nhé." Cừu Địch buột miệng nói ngay:
" Hả, không phải anh là cảnh sát thật chứ, đúng là không liên lạc được, làm sao anh biết?" Tấn Hồng kinh ngạc hỏi:
Dạ dày Cừu Địch quặn đau, yết hầu cuộn lên mấy lần, không nói ra được lời nào, đây là kết quả y rất mong là mình đoán sai, mong cô gái ấy thực sự về quê một chuyến, nhưng chẳng thể thuyết phục được bản thân, cũng chẳng thể giải thích cho Tấn Hồng.