Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 512 - Chương 182: Đêm Khuya Súng Nổ Máu Đổ. (5)

Chương 182: Đêm khuya súng nổ máu đổ. (5) Chương 182: Đêm khuya súng nổ máu đổ. (5)

Rầm! ... Chiếc xe phía sau đã đuổi kịp, từ mé trái đâm sầm vào chiếc Audi ở tốc độ cao, Phí Minh đã có đề phòng, ghìm chắc tay lái rồi đạp ga, xe hơi loạng choạng một chút khiến những chiếc xe phía xung quanh cũng rối rít né tránh, tiếng còi xe, chửi bới không dứt, hắn liên tục đạp ga, xe lao đi vun vút, đến khúc cua bất ngờ rẽ vào đường vành đai:

" Sao anh lại chạy ra ngoại thành, muốn chết à?" Cừu Địch thời gian qua đi khắp nơi, chưa nói thông thuộc đường xá, nhưng phương hướng chung thì nhận ra:

" Tránh người không liên quan bị thương chứ làm sao nữa, bọn chúng ngang nhiên truy sát cậu thế này thì nhất định quyết giết bằng được rồi." Phí Minh hét to:

Cảnh vật vù vù trôi qua trước mặt, chỉ thấy đèn xe đèn đường loang loáng làm người ta hoa mắt, tốc độ xe nhanh tới mức Cừu Địch cảm tưởng linh hồn mình bị kéo khỏi thân xác, hét lớn:" Vậy còn tôi thì sao?"

" Tranh thủ mua bảo hiểm nhân thọ đi." Phí Minh tập trung tinh thần liên tục tăng tốc lái xe liên tục vượt qua những chiếc xe khác, bất chấp tín hiệu cảnh báo giao thôn, không ít xe nhìn thấy qua gương chiếu hậu phải cuống cuồng tập xe vào bên đường tránh đi:

Màn đêm buông xuống, dọc theo đường vành đai, tám làn xe chạy theo hai hướng, có thể nhìn thấy hai chiếc xe giống như ánh sao băng lóe lên, một màn truy đuổi kinh hồn bạt vía thường thấy trong phim hành động diễn ra ngay giữa đời thực.

Bất kể Phí Minh chạy nhanh cỡ nào, chiếc xe Jeep ở phía sau vẫn đuổi theo sát đít, đột nhiên đoàng một phát, bắt rơi gương bên phải, Phí Minh vừa thấy thế thì đánh tay lái, xe đi với tốc độ quá cao, lập tập loạng choạng, nhưng tránh được phát súng tiếp theo. Có điều giờ thì mù rồi, không theo dõi được động tĩnh của đối phương nữa, hét lên:" Cầm bộ đàm gọi trong nhà đi."

Cừu Địch cầm lấy bộ đàm hỏi:" Gọi cái gì?"

Phí Minh trả lời ngắn gọn:" Chi viện!"

Cừu Địch cáu tiết, xe càng lúc càng rời xa thành phố, ánh đèn bên đường cũng thưa thớt, thế này không phải tạo điều kiện cho đối phương à, nếu không phải Phí Minh ngồi cùng xe, y còn nghi hắn là nội gián:" Chi viện cái buồi, ai bảo anh chạy xa như thế?"

" Tại cậu chạy xa như thế đi tán gái còn đổ cho tôi à?" Phí Minh mắng, xoay vô lăng một cái đánh đuôi xe, ép xe phía sau đâm xiên vào bên đường, ngay lập tức hắn rút súng ra bắn đoàng đoàng đoàng ba phát liên tiếp, bắn qua kính phía sau xe, vừa lái xe vừa bắn, khóe mắt quan sát phương hướng:

Cừu Địch cúi thấp đầu ở ghế phụ lái, đầu vẫn nhổm lên nhìn phía trước, hét lớn cảnh báo:" Cẩn thận, phía trước có xe tới."

" Yên tâm đi." Phí Minh dùng một tay điều khiển xe, lách suýt soát qua chiếc xe phía trước trong tiếng thét của Cừu Địch, còn đắc ý nói:" Nhóc con, thấy anh mày ngầu không, đợi chuyến này về anh nhận cậu làm đệ tử."

Thằng cha này điên rồi, Cừu Địch hậm hực:" Cút, tôi còn muốn sống thêm vài năm."

Hai chiếc xe truy đuổi nhau càng lúc càng dữ dội, xe Audi hơn ở chỗ linh hoạt, xe việt dã thì hơn ở tính năng. Mấy phát súng của Phí Minh cũng khiến đối phương nóng máu rồi, đoán chừng không ngờ rằng kẻ cần tiêu diệt lại có sức chiến đấu cao như vậy, cũng bắn vỡ luôn cửa kính phía trước, súng đưa thẳng tới bắn xuyên qua cửa kính phía sau của xe họ. Cừu Địch cảm nhận rõ đạn bay qua đầu, sợ hãi chui hẳn xuống dưới ghế phụ lái ngồi, Phí Minh cũng gần như nằm ngang người, đề lên người Cừu Địch, chỉ dùng khóe mắt nhìn đường lái xe.

Uỳnh, một cái xe xấu số vì né hai cái xe điên đâm vào rào chắn bên đường, chủ xe nhảy ra ngoài vừa chửi bới vừa gọi điện báo cảnh sát.

" Đừng sợ, bình tĩnh ... Gọi trong nhà đi!" Phí Minh lúc này đã nghiêm túc rồi, không còn vẻ đùa cợt nữa, trong tầm mắt là tán cây, phía sau xe đuổi sát, tốc độ xe lại nhanh, mấy lần lướt qua xe bên cạnh, phản ứng của hắn hình như càng lúc càng chậm.

" Chi viện ... Chi viện ... Chi viện, chúng tôi bị kẻ cầm súng truy sát ... Chi viện ...

" Cừu Địch la hét om xòm, trong bộ đàm cũng truyền ra tiếng hỗn loạn, hỏi vị trí, hỏi tình hình. Trên đầu thì đang đạn bắn vèo vèo, bên cạnh tiếng còi xe, tiếng phanh xe chửi bới hỗn loạn, Cừu Địch chửi toáng lên:" Mẹ chúng mày, không cần chi viện nữa, tới nhặt xác bố mày đi ..."

Uỳnh! Chưa nói hết xe phía sau nhắm được cơ hội, cản trước của chiếc xe việt dã đâm thẳng vào đuôi Audi, chiếc Audi đang di chuyển với tốc độ cao tức thì mất khống chế. Phí Minh ngồi thẳng dậy, hét lớn:" Cài chặt đai oan toàn!"

Cừu Địch ngồi ngay lên, xe cọ vào hàng rào bảo hộ trên đường, phát ra tiếng cọ xát kinh hồn cùng với ánh lửa bắt tung tóe, sau xe đã bốc lên cột khói dầy, chiếc xe jeep vẫn đuổi sát không dời.

Phí Minh ném súng cho Cừu Địch:" Sợ chết thì tự bắn mình một phát đi, chết rồi nhất định truy tặng cậu danh hiệu anh hùng."

Cừu Địch chửi điên cuồng:" Truy tặng có tác dụng buồi gì chứ, tiền tuất tôi có xài được đâu."

Phí Minh cười phá lên, hắn làm ra hành động còn điên hơn, đạp ga hết cỡ, chiếc xe mất kiểm soát phóng càng lúc càng nhanh. Nhìn gương mặt như cuồng như nộ của hắn, Cừu Địch cũng bị cảm nhiễm, cơn điên cũng nổi lên, cầm súng quay đầu lại, nhìn qua cửa sau bị khói che khuất tầm nhìn.

Nhưng y không bắn ngay một mực chĩa về sau.

Xe lảo đảo liên tục, Phí Minh liếc mắt sang, hơi ngạc nhiên, Cừu Địch vừa rồi còn la hét inh ỏi, vậy mà cầm súng vào tay như con người khác, toàn bộ tinh thần tập trung vào đó, mặc thân thể bị lắc trái lắc phải liên hồi.

Đoàng ... Một phát!

Đoàng ... Phát nữa ...

Đoàng ... Không nổ, Cừu Địch tức tối chửi bới, hết đạn rồi.

Vừa dứt lời thì xe phía sau cũng mất kiểm soát, đâm uỳnh một phát vào hàng rào, lăn rầm rầm mấy vòng, phát ra tiếng nổ lớn. Ngay cả chiếc xe của họ cũng cảm nhận được sóng xung kích, mảnh vụ bay vèo vèo qua cửa kính phía sau đã không còn kính, Cừu Địch ngửi thấy mùi xăng trong sóng nhiệt.

Xe truy sát bị giết rồi, không biết Cừu Địch bắn bừa bắn bậy trúng đâu, nhưng cái xe đó biến thành ngọn lửa bốc khói nghi ngút, trong đêm tối nhìn rất tráng lệ.

" Ha ha ha ha, tôi giết chết hắn rồi! Anh thấy không, tôi bắn chết hắn rồi, chết thằng chó khốn kiếp rồi!" Cừu Địch phấn khích cười như thằng điên:

" Ha ha ... Còn dễ hơn cả bắn thỏ nữa, bằng vào trình độ của anh mà muốn nhận tôi làm đệ tử à? Có mà tôi nhận anh làm đệ tử thì có." Toàn thân Cừu Địch máu chảy rần rật, sức mạnh tràn trề, cảm tưởng dù có thêm mấy cái xe tới nữa, cũng có thể giết hết.

Nhưng vừa quay người lại nhìn về phía trước, máu muốn đông cứng, sợ hãi la hét:" Giảm tốc, giảm tốc!

Anh điên à?"

" Cậu tưởng tôi không muốn giảm chắc, nhưng phanh hỏng rồi, vô lăng cũng xảy ra vấn đề."

Phí Minh hét lớn đáp lại, ra sức khống chế xe cọ sát vào rào chắn, hi vọng dùng lực ma sát giảm tốc. Bên cạnh Cừu Địch là tiếng động rợn sống lưng, xe như bị mài thành hai đoạn, đã tắt máy, xe vẫn cứ chạy, phanh xe đạp không được, cứ thế liên tục va chạm xóc óc.

" Á, cẩn thận!" Cừu Địch hét lên, va chạm làm y muốn văng khỏi chỗ:

" Thời khắc Đảng khảo nghiệm chúng ta tới rồi, nhóc con, đã bao giờ chơi trò xe bay chưa?" Phí Minh cố hết sức khống chế xe mà vẫn đùa được:

Cừu Địch không thèm để ý tới tên khùng đã bán linh hồn cho tổ chức đó, có điều y cũng đã nhìn thấy con dốc thoải phía trước, còn bên ngoài là bãi đất trống bên sông, thoáng hiểu ra ý đồ của Phí Minh, vươn tay ra phía sau lấy gối ôm, kê vào trước đầu, kiểm tra chắc chắn đai an toàn.

Mục tiêu càng lúc càng gần, tim càng lúc càng vọt lên cao, Phí Minh có vẻ sắp dùng hết sức rồi, nói:" Đừng sợ, tỉ lệ chết của chúng ta không cao đâu."

" Không cao là bao nhiêu?"

" Cùng lắm là một nửa thôi, xăng trên xe sắp hết rồi."

" Một nửa mà anh còn chê ít à?" Cừu Địch cay cú hét vào mặt hắn:

" Ha ha ha, vậy là nhiều rồi đấy ... Nào hát cùng tôi ... Hallelujah ... Hallelujah ..."

Trong tiếng hát khàn khàn điên cuồng, Phí Minh dùng toàn lực điều khiển vô lăng, xe lao tới một lỗ hổng trên rào chắn, bay vèo lên, lao về phía bãi bùn lấp lánh ánh trăng ... Trong khoảnh khắc, Cừu Địch cảm giác mình mất đi trọng lượng, xe bay trên không trung hơn mười mét, quán tính dùng hết, lao thẳng xuống ...
Bình Luận (0)
Comment