Chương 193: Càng đánh càng bại có sao. (1)
Chương 193: Càng đánh càng bại có sao. (1)
Bắc Kinh, nắng nóng, khói bụi, ồn ào, đông đúc, về cơ bản không có gì khác biệt ngày mùa hè bình thường.
Ngoài Bệnh viện đa khoa quân y 301, một chiếc xe cấp cứu hú cói xuyên qua dòng dòng xe nhốn nháo, tới thẳng trước cửa chính, nhân viên y tá đã đợi từ lâu đưa người bệnh tiếp nhận từ sân bay này đẩy vào khu phòng bệnh.
Giấy chuyển viện, tài liệu phẫu thuật, tài liệu các hạng mục đặc trưng sinh lý của bệnh nhân, được một người đeo quốc huy giao phó. Khi ký tên bác sĩ chủ trì liếc mắt qua bệnh án, lại là bị thương do súng, lại là chuyển viện, không biết thân phận thế nào, nhưng chắc chắn không phải người bình thường rồi. Đúng như thế thật, vừa mới được đưa vào phòng hồi sức tích cực là có người đứng gác ở cửa, trừ bác sĩ và y tá được giám thị ra vào, không ai được tới gần.
Nói thế chứ, ai muốn tới gần làm gì, người bình thường thấy hai tên trông cửa vai u thịt bắp mặt lạnh như đúc bằng kim loại đó cũng chỉ muốn quay đầu chọn đường khác mà đi thôi.
Cừu Địch vội vàng tới bệnh viện, nhưng bị chặn lại ở cửa, đừng nói là Cừu Địch, nhân viên An ninh quốc gia đi cùng mang giấy tờ chứng minh ra cũng bị ngăn lại. Hai cảnh vệ trông cửa như người máy, không nghe giải thích, chỉ nói đúng một câu: Không ai được vào.
" Vậy anh cũng phải hỏi người ta chứ, không thể tự ý quyết định thay người ta như vậy." Cừu Địch bất lực, đám người này được huấn luyện thành robot hết rồi:
Không được là không được, người ta căn bản không hiểu nhân tính, mặt trơ trơ, vẫn câu đó:" Không ai được vào."
Cừu Địch cáu lên, đứng bên ngoài ra sức hét:" Anh Phí, anh còn thở được không? Tôi tới thăm anh này."
Hai cảnh vệ không ngờ tới còn có người làm như thế, ngay lập tức một người đưa tay ra, nắm tay Cừu Địch, mắt thấy hắn sắp ra đòn, nhân viên An ninh quốc gia vội vàng khuyên can. Bác sĩ nhận được tín hiệu từ nút gọi khẩn cấp, vội vàng vào phòng bệnh, không lâu sau đi ra hỏi:" Ai là Cừu Địch?"
" Tôi tôi tôi ..." Cừu Địch giơ cao tay:
" Anh vào đi, bệnh nhân muốn gặp anh." Bác sĩ nói:
Cừu Địch lách qua hai cảnh vệ cao to như hộ pháp, y vào phòng, hai người đó lại như cũ đứng chắn cửa, không cho ai tiếp cận.
Phí Minh lúc này đang nửa nằm nửa ngồi trên giường bệnh, mặt mày nhợt nhạt do thiếu máu, nhưng lại hết sức vui vẻ, vừa thấy Cừu Địch đi vào, câu đầu tiên không ngờ là:" Tôi đã nói mà, trên đời này người tốt khó sống lâu, nhìn cậu xem, trong hoàn cảnh đó mà không mất lấy một sợi tóc, nhất định là loại xấu xa đến ông trời cũng không muốn nhận."
Cừu Địch nhẹ cả người, dù biết hắn không sao, nhưng chưa nhìn tận mắt không yên tâm, bọn họ có thể nói là bạn bè cùng chung hoạn nạn:" Anh cũng tốt đẹp gì chứ, lưng thủng hai cái lỗ mà vẫn vượt qua được đó thôi."
Nói tới đó Cừu Địch sống mũi cay cay, đi tới nắm lấy bàn tay của Phí Minh, Phí Minh không nói gì vỗ vỗ vai y an ủi, không phải người trong cuộc, không thể lĩnh hội được thời khắc đó ... ...
Lão Phí miệng hát to Hallelujah, điên cuồng lao xe bay đi, tích tắc xe bay lên, rồi lại lao xuống trong chớp mắt, Cừu Địch ôm chặt gối trước mặt, cảm giác lực xung kích cực lớn từ túi hơi, ép cho y cơ hồ ngạt thở.
Giây phút đó y lại vô cùng tình táo, rạch túi hơi, chui ra khỏi cửa sổ chiếc xe đã biến dạng, bò nhanh ra ngoài. Chạy sang bên phía ghế lái, dùng đá đập vỡ cửa kính, vất vả kéo Phí Minh ra, mới phát hiện ra hắn thoi thóp rồi, cứ tưởng hắn bị thương do vụ va chạm, đến khi phát hiện hai vết thương sau lưng, lúc ấy Cừu Địch mới hiểu ra, Phí Minh che chắn cho mình mà trúng đạn ...
" Không sao, không sao ... Đừng có lợi dụng đụng chạm sờ mò tôi, cậu lại chẳng phải mỹ nữ, ghê hết cả người." Phí Minh cười ha hả, nghe hắn còn có hứng đùa cợt, tám phần là không sao rồi:
Cừu Địch kéo cái ghế ngồi xuống gần giường bệnh, gọt cho hắn quả táo, thấy Phí Minh chỉ chỉ vào bụng mình liền vén áo lên, lộ ra vết mổ nhỏ:" Phẫu thuật hôm kia, lấy ra rồi."
" Vậy thì tốt, sao cậu biết tôi về thế?" Phí Minh vừa hỏi xong thì "à" một tiếng, đã tự động hiểu ra rồi, chép miệng nói:" Lại bị bắt làm tráng đinh rồi phải không?"
Thằng cha này tứ chi phát triển, đầu óc cũng rất nhạy, vậy mà lúc nào cũng vờ vịt mình là người thô lỗ không có đầu óc, đưa cho hắn quả táo:" Anh đã thành ra như thế này rồi, tôi chạy không phải xấu hổ à?"
Phí Minh cầm quả táo cắn rốp, khinh bỉ:" Đừng có tìm lý do khách quan, bản chất cậu là thằng hiếu thắng, không tìm ra đáp án cậu không ngủ được, thế thôi."
" Ai hiếu thắng, vớ vẩn." Cừu Địch khịt mũi:
" Cừu Địch, tôi hỏi này, cao thủ dùng súng đều là lấy đạn nuôi ra, cậu làm gì có điều kiện học bắn súng như thế, tuy nói lúc đó cậu bắn chết kẻ bám đuôi có thành phần ăn may, nhưng tôi thấy tay cậu rất vững, nhắm bắn hẳn hoi chứ không phải bắn bừa, sao cậu làm được?" Nghi vấn của Phí Minh là ở chỗ này, nếu không phải là người quen với súng, trong lúc hoảng loạn như thế cầm được súng đã là may rồi:" Đừng nói cậu học ở quê, tôi ở quê tôi biết, dù ở quê có dùng súng thì đều là dùng súng trường, súng săn, không ai đi dùng súng lục, súng lục ngoài dân gian chẳng mấy tác dụng, chỉ loại tội phạm với dùng."
" Nói linh tinh, ai là tội phạm, tôi thuộc về loại thiên phú quá ưu tú, học một biết mười, anh có ghen tỵ cũng không được đâu."
" Xì, đợi tôi lành lặn rồi cho người đi tra cậu, tôi hoài nghi cậu sở hữu súng trái phép."
" Anh bơn bớt đi, tôi còn chưa tố cáo anh có vấn đề thì thôi, anh còn nhớ thời khắc anh anh dũng lái xe bay ra ngoài, anh hát cái gì? Cái gì mà Hallelujah ... Hallelujah ... Anh là phần tử khủng bố đấy à?
Lúc đó anh phải hô, vì tổ quốc và nhân dân, tôi phải nhảy sông." Cừu Địch nghi ngờ:
Phí Minh đang nuốt miếng táo bị mắc nghẹn, ho bắn ra ngoài, trừng mắt lên:" Thằng nhãi, đợi tôi khỏe lại, hôm nào đó chặn cậu trong ngõ đánh một trận."
" Khỏi cần anh nói, tôi đang muốn đấu với anh vài chiêu đây, nhìn anh vừa cao vừa to, nhưng chưa chắc là đối thủ của tôi ... Nào nào, tôi bóc cho anh vài quả chuối tiêu, anh chịu khó mà ăn vào, ăn cho chóng khỏe ... Khỏi phải nằm trơ ra đó để cho y tá muốn táy máy chân tay thế nào cũng được. Mà tôi nói này, đơn vị của anh hủ bại gớm nhỉ, phòng riêng máy lạnh, y tá lại còn tươi trẻ mọng nước như thế."
" Nghe cậu nói như sướng lắm ấy, có muốn đổi chỗ với tôi không?"
" Xì, lại thế rồi, anh được y tá sờ mó mấy ngày chán rồi mới đổi cho tôi ... Thích lắm chứ gì? Anh không thể rời giường, khi mót tiểu được người ta cầm trym giúp đỡ, cảm giác ra sao?"
" Ôi, tôi hối hận quá đi mất, sao tôi lại che chắn cho cái thằng này, để y ăn vài phát đạn nằm đây có phải tốt biết bao."
Hai người mồm mép đấu khẩu không ngừng, nhân viên An ninh quốc gia đi cùng xem đồng hồ mãi, mấy lần định nhắc nhở bị hai robot trông cửa chặn lại, hơn một tiếng rồi mà chẳng thấy ra.