Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 525 - Chương 195: Càng Đánh Càng Bại Có Sao. (3)

Chương 195: Càng đánh càng bại có sao. (3) Chương 195: Càng đánh càng bại có sao. (3)

Gần tới trưa Cừu Địch mới rời khu phòng bệnh của bệnh viện quân y, nhân viên an ninh quốc gia đi cùng không tỏ ra mất kiên nhẫn, nhưng Bao Tiểu Tam và Cảnh Bảo Lỗi đợi trong xe thì không chịu nổi, thiếu chút nữa là chửi um cả lên.

Đây là hậu di chứng của quãng thời gian bị nhốt giam, hai tên này tính khí trở nên nóng nảy, ghét phải chờ đợi.

Còn nguyên nhân vì sao bọn họ chưa chửi Cừu Địch à, đơn giản lắm, đó là vì Quản Thiên Kiều cũng ở trong xe.

Quản Thiên Kiều vừa mới hoàn thành một nhiệm vụ, khách hàng lần này rất chịu chơi, thuê hẳn phòng vip cho cô ở khách sạn 4 sao, cô phụ lòng họ. Công việc xong xuôi, vì cô làm quá tốt, khách hàng đặt phòng thêm hai ngày nữa, coi như phẩn thưởng thêm.

Đang tận hưởng cảm giác làm công chúa, được phục vụ bữa sáng tận giường thì có hai kẻ mặt mày trơ lỳ như gỗ đá không biết làm sao vào được phòng, yêu cầu cô đi theo. Quản Thiên Kiều sợ chết khiếp, cho rằng bên vừa bị mình điều tra phát hiện ra, cái mạng nhỏ nguy rồi, không ngờ gặp được Bao Tiểu Tam và Cảnh Bảo Lỗi trên xe. Cô còn chưa kịp vui mừng vì gặp lại hai người bạn sau thời gian dài đã phát hiện ra bọn họ được bốn vệ sĩ tháp tùng, những người đó đều không phải loại vệ sĩ bình thường, không nói không rằng, lúc nào cũng cảnh giác theo sát từng bước.

Bây giờ cũng thế, đón thêm Cừu Địch lên xe một cái là đi ngay, không giải thích gì cả, Quản Thiên Kiều thấy mình chẳng khác gì thỏ trắng bị vây giữa đàn sói xám, cố gắng dùng nụ cười đáng yêu chiêu bài của mình để tỏ ra vô hại:" Này, bây giờ chúng ta đi đâu thế?"

" Tới nơi rồi em sẽ biết." Bao Tiểu Tam học được giọng điệu của an ninh quốc gia, làm mặt lạnh:

" Nguyên tắc tổ chức, không hỏi nhiều." Cảnh Bảo Lỗi cũng nghiêm mặt nói:

Quản Thiên Kiều tức lắm, nếu không phải có mấy tên hộ phạm lầm lầm lì lì ngồi kia làm cô rợn sống lưng thì hai tên đó nhất định phải trả giá đắt rồi. Không thèm để tới loại đó, cô ngồi tới bên Cừu Địch ở hàng ghế cuối, nhìn y rất lâu, đưa một ngón tay ra sờ vết xẹo nhỏ đuôi mắt tới gần mang tai:" Vết thương này là sao, lại đánh nhau với ai vậy?"

Ngón tay nhỏ đó mang tới cảm giác man mát dễ chịu, Cừu Địch nhìn gương mặt xinh đẹp của Quản Thiên Kiều, gặp lại cô gái nhỏ này, y rất vui, cũng rất cảm khái, trải qua những chuyện vừa rồi, không khác gì qua một vòng luân hồi, mỉm cười nói:" Nói cho cô, cô cũng không tin đâu."

" Anh còn chưa nói, sao biết tôi không tin." Quản Thiên Kiều không vui, cô không thay đổi gì cả, mặc một chiếc áo phông sáng màu rộng rãi, và một chiếc quần bò bó sát người, mang một đôi giày thể thao màu xanh, mái tóc đã cắt bớt chỉ chớm tới vai, kẹp một chiếc kẹp tóc đáng yêu màu xanh nước biển, tô điểm cho khuôn mặt đáng yêu không chút son phấn, càng nổi bật vẻ ngây thơ tự nhiên xinh đẹp:

" Ừ, vậy tôi nói cho cô nhé, tôi cùng một đồng chí cục An ninh quốc gia trong quá trình trốn chạy khỏi sự truy sát của một tay súng bị thương. Tình hình khi đó vô cùng nguy hiểm, xe chạy hơn 100 km/giờ, tay súng phía sau đắn vỡ cửa kính, đạn xượt qua đầu ... Xe chúng tôi mất phanh, cuối cùng không còn cách nào khác, lao ra khỏi đường vành đai đáp xuống bãi cát bên sông, nhờ thế mà may mắn thoát chết ..." Cừu Địch nghiêm túc kể lại, không thêm thắt gì cả:

Quản Thiên Kiều hơi nhíu mày nghi hoặc, tò mò hỏi:" Anh lại trà trộn vào đoàn làm phim, kiếm được một vai à?"

"Thấy chưa, đã bảo cô không tin mà." Cừu Địch biết chẳng ai tin cả, nhưng trêu chọc cô gái này cũng thú vị lắm:

" Họa có ma mới tin anh ... Các anh bớt bầy trò với tôi đi, nói, lừa tôi tới đây làm cái gì?" Quản Thiên Kiều rồi cuộc không nhịn được nữa, con mèo nhỏ bắt đầu nhe răng nanh ra:

" Bày trò gì, chúng ta lại cộng tác với nhau." Bao Tiểu Tam cười hì hì:

" Đúng thế, chúng ta còn từng ngủ với nhau trên một cái giường mà." Cảnh Bảo Lỗi háy mắt chớt nhả:

Quản Thiên Kiều tức giận làm động tác nhổ nước bọt liên hồi, Cừu Địch làm ra vẻ nhìn cô say đắm:" Kiều, không có cô, cuộc sống của chúng tôi quá tẻ nhạt, nói thật đi, thời gian qua cô có nhớ chúng tôi không?"

Sởn hết gai ốc rồi, Quản Thiên Kiều vội tránh xa Cừu Địch, cả ba tên này đều không bình thường:" Ma mới thèm nhớ các anh, rốt cuộc là các anh muốn làm gì? Không phải định lừa bán tôi chứ?"

" Hả, em không lừa bán người khác đã là may rồi, trên đời này ai dám bán em?" Bao Tiểu Tam làm ra vẻ sợ hãi:

" Im, cấm nói." Quản Thiên Kiều chỉ tay vào mặt Cảnh Bảo Lỗi trước khi hắn kịp mở miệng, cô nhận ra tên này tha hóa rồi, không muốn dây dưa với hắn, lại tới gần Cừu Địch, nhéo tai y:" Nói mau, không tôi nhảy xuống xe."

" Trông cô sợ chưa kìa, đơn giản lắm, đi theo chúng tôi trộm ít đồ." Cừu Địch nói:

" Muốn ăn trộm có Bao Tiểu Tam là được, cần gì tới tôi?" Quản Thiên Kiều nghi ngờ:

" Tam Nhi không hiểu máy vi tính, cái này phải trộm qua máy vi tính, đây không phải là sở trường của cô à? Thù lao cao lắm, miễn phí vé máy bay này, bao ăn ở này, một câu thôi, có làm không, không thì tôi đi tìm người khác." Cừu Địch đánh vào lòng tham cô em hám tiền này:

" Không làm gì nguy hiểm chứ?" Quản Thiên Kiều hỏi, tôn chỉ của cô là có thể làm chuyện vô liêm sỉ, quyết không dính vào chuyện nguy hiểm:

" Nguy hiểm tới mấy thì cô cũng chỉ ngồi sau máy vi tính, làm sao nguy hiểm được." Cừu Địch đảm bảo:

" Anh là thằng ngốc à, giả sử anh bảo tôi trộm thông tin thẻ tín dụng của người ta, sau đó anh lấy tiền tiêu xài, người ta sẽ truy đuổi tôi tới chết." Quản Thiên Kiều mắng:

Vừa nghe nói tới chuyện này, hai mắt Bao Tiểu Tam sáng rực, quay người lại ghé đầu tới hỏi:" Kiều, em biết làm cái đó à, sao em không nói sớm, thế thì chúng ta phát tài to."

Thằng này không giúp được cái gì hết, Cừu Địch thô bạo ấn đầu Bao Tiểu Tam xuống, quay sang cười với Quản Thiên Kiều:" Tôi đảm bảo với cô, không có nguy hiểm gì hết, thù lao đủ để cô sống thoải mái nửa cuộc đời còn lại, thế nên nói một câu thôi, đi hay không đi?"

Quản Thiên Kiều cắn môi, cô vẫn do dự, cô tin tưởng Cừu Địch, y sẽ không nói dối mình, nhưng xét nhận thức của cô với Cừu Địch, biết gan y quá to, cho nên lại không yên tâm lắm về y, đây là nam nhân khiến người ta mâu thuẫn.

" Tài xế, dừng xe." Cừu Địch hô một câu, xe phanh két lại đỗ ở bên đường, y không chút khách khí nói với Quản Thiên Kiều:" Xuống xe, cô không đi tôi tìm người khác ...

Lần sau hẹn cô ăn cơm."
Bình Luận (0)
Comment