Chương 196: Càng đánh càng bại có sao. (4)
Chương 196: Càng đánh càng bại có sao. (4)
" Này, tôi có nói là không đi đâu, anh mặt nặng mày nhẹ cho ai xem ... Tài xế, lái xe." Quả Thiên Kiều quyết định rồi, cái mũi nhỏ hếch lên kiêu ngạo:" Xem ba người kìa, bất học vô thuật, nhận ra thiếu tôi là không làm được gì hết đúng không, gặp phải khó khăn rồi chứ gì? Xì, lúc tôi rủ cùng nhận nhiệm vụ thì không chịu, tôi vừa đi một cái ngốc nghếch nhận lời người ta, giờ biết thân biết phận chưa? Đập đầu vào tường rồi đúng không?"
" Đúng vậy, gặp phải chuyện hết cách rồi, phải đi tìm cô." Cừu Địch không ngờ thừa nhận, nói xong bất ngờ vươn hai tay ra, ôm thân thể nhỏ nhắn của Quản Thiên Kiều vào lòng, đầu cúi xuống dựa vào bờ vai nhỏ của cô:" Kiều, thật vui được gặp lại cô."
" Anh ..." Quản Thiên Kiều có chút giật mình, khi cánh tay rắn chắc nhưng có chút lạnh lẽ đó quàng quanh người cô, ôm rất chặt khiến bầu ngực cô áp hẳn vào lòng Cừu Địch, trái tim mẫn cảm của nữ nhân nhận ra điều gì đó, cảm giác được, chàng trai to xác này hẳn đã trải qua rất nhiều chuyện, nội tâm hiện rất yếu đuối cần an ủi.
Hơi do dự một chút, Quản Thiên Kiều khẽ thở dài, đôi cánh tay hơi gầy đầy cảm thông vươn ra, ôm lấy tấm lưng như gấu của Cừu Địch, vuốt nhẹ nhàng.
" Làm cái bộ mặt sầu thảm một chút có mỹ nữ để ôm rồi, chiêu này đúng là cao." Bao Tiểu Tam ngồi ở hàng ghế trên quay hẳn người xuống nhìn Quản Thiên Kiều và Cừu Địch ôm nhau như chỗ không người, hâm mộ nói:" Kiều, lát tới anh nhé, anh cũng nhớ em lắm."
Quản Thiên Kiều lườm Bao Tiểu Tam, vỗ vỗ Cừu Địch vài cái buông ra, chưa kịp nói gì thì Cảnh Bảo Lỗi nhìn cô chăm chú bình luận:" Kiều, bây giờ tôi mới nhận ra, cô rất hợp với màu đen."
Hôm nay mình có mặc đồ màu đen đâu ... Quản Thiên Kiều vừa nghĩ tới đó thì mặt biến sắc, tay vung lên cũng rất nhanh.
Chát!
Sự chấn kinh của Quản Thiên Kiều từ thời khắc đó liền bắt đầu, không phải vì sự thay đổi của Cảnh Bảo Lỗi.
Xe phóng đi như bay, tới một khu nhà canh phòng cẩn mật như cấm khu quân sự, đón Đổng Thuần Khiết.
Quản Thiên Kiều sau đó được phân phối một cái laptop, hàng đặt riêng, vừa sờ tay vào một cái hai mắt cô đã xuất hiện những ngôi sao nhỏ nhấp nháy, đây không phải là thứ có tiền mà mua được đâu.
Tiếp ngay đó xe tới sân bay, bọn họ lên thẳng máy bay từ lối đi giành riêng cho bộ phận phục vụ mặt đất, không cần qua cửa an ninh, không cần vé, cũng chẳng cần xếp hàng, lại ngồi khoang hạng nhất, Quản Thiên Kiều tin, ba tên này nói không chừng là gặp vận đào hoa thật rồi.
Có điều khi mở máy dùng thử thì Quản Thiên Kiều giật bắn mình, phần trên của chỗ nhập mật mã đăng nhập là quốc huy, phía dưới là biểu tượng của Bộ An ninh quốc gia và tên đơn vị trực thuộc. Là một hacker kinh nghiệm lâu năm, làm sao cô không biết thứ này nghiêm trọng thế nào cô thừa biết, sợ hãi tới mức gập ngay laptop lại, trừng mắt nhìn Cừu Địch, đoán chừng là hoài nghi có phải y làm chuyện phạm pháp liên quan trọng đại rồi không?
Đổng Thuần Khiết ngồi ở ghế đối diện với Quản Thiên Kiều hai tay đan vào nhau, dáng ngồi rất bệ vệ rất có quan uy hỏi:" Mật mã kiểu này cô vượt qua được chứ?"
" Vượt qua cái gì, anh nói gì tôi không hiểu?" Quản Thiên Kiều lấy tuyệt chiêu sở trường ra rồi, giả làm em gái học sinh ngây ngô, thỏ trắng đơn thuần, không biết gì hết:
Bao Tiểu Tam che miệng cười khùng khục, đến hắn còn thấy giả nữa là.
" Bọn họ theo tôi đi tới tây bắc, quan hệ rất thân mật, cô không cần phải ngại ... Tôi là nhân viên của cục an ninh quốc gia, Đổng Thuần Khiết, đây là giấy tờ của tôi, yên tâm, cô đang phục vụ cho quốc gia, không phải làm chuyện xấu." Đổng Thuần Khiết đưa giấy tờ ra:
Quản Thiên Kiều nhận lấy xem, vệ sĩ , đặc quyền lên máy bay, laptop đặt riêng, chừng đó quá đủ để không cần nghi ngờ thân phận người này rồi. Giờ đưa giấy tờ ra, cô yên tâm rồi, ít nhất không phải là việc lén lút.
Thấy Quản Thiên Kiều điều chỉnh nét mặt bình thường lại rất nhanh, không khỏi tán thưởng, tố chất tâm lý tốt, nói không chừng đây là cao thủ dân gian, Đổng Thuần Khiết hài lòng:" Vậy tôi hỏi cô lần nữa, cô phá giải được mật mã này không? Chuyến đi này của chúng ta khả năng sẽ phải phá giải rất nhiều thứ tương tự."
" Chú nói thật chứ?" Quản Thiên Kiều rụt rè hỏi:
Ba thằng kia khúc khích rười, chú Đổng đen mặt:" Đương nhiên là thật."
" Nói thật với chú nhé, thứ này mà còn cần phái giải à?" Quản Thiên Kiều vừa nói vừa lấy di động của mình ra, kết nối với chiếc laptop:" Đại bộ phận cơ cấu bảo mật đều dùng loại mật mã ngu ngốc, nhiều cơ quan hữu quan, mật mã còn ngốc hơn cả bọn ngốc ... Giờ đã là thời đại các thuật toán mã hóa 128-bit, chuẩn mã hóa tiên tiến AES 256 cũng đã được đề xuất, tôi từng ghé thăm một trang web chính phủ, không ngờ vẫn dừng ở thời đại 8 bit ... Cái loại bảo mật này bảo tôi phá giải mới là sỉ nhục."
Lão Đổng mặt càng lúc càng đen, cô nhóc này này quả nhiên không như bề ngoài, bảo sao ba tên khốn kiếp nhất định mời theo.
Bàn phím gõ rào rào một hồi, Quản Thiên Kiều vừa dứt lời thì đã vào giao diện bên trong rồi, cô xoay màn hình ra cho Lão Đổng xem.
Ba tên kia tiếp tục cười, Lão Đổng xấu hổ chép miệng, mặt hắn cũng dày lắm:" Mật mã này không phải do tôi thiết lập, hoan nghênh gia nhập đội ngũ ngu ngốc."
Thái độ Lão Đổng hòa nhã khiêm tốn của Lão Đổng được Quản Thiên Kiều tiếp nhận. Thế nhưng đến khi được hắn cho biết sự thực, cô tức thì thấy tiêu hóa không tốt, lườm Cừu Địch mấy lần.
Máy bay cất cánh, đợi khi lên độ cao ổn định lại, Cừu Địch chuyển chỗ ngồi bên cạnh Quản Thiên Kiều:" Sao thế?"
" Anh bán tôi thật đấy à?" Quản Thiên Kiều tức không sao tả nổi:
" Bán được với giá tốt như thế, cô đừng thẹn thẹn thò thò miễn cưỡng như thế. Cô tưởng tôi không biết là cô đi thi công vụ viên vì chiều cao cân nặng đều không đạt chuẩn mà bị loại mấy lần à?" Cừu Địch cười gian, làm việc cho An ninh quốc gia có cái hay này, muốn điều tra lai lịch của ai đúng là rất tiện, đưa tay xoa đầu Quản Thiên Kiều:" Tôi đang tạo cơ hội cho cô vả mặt bọn họ đấy, cho họ phải hối hận."
Quản Thiên Kiều tay thì âm thầm đưa ra nhéo phần thịt dưới cánh tay, nhéo cho y đau tới méo miệng, cô thì cười rất tươi:" Cám ơn anh."
" Đừng khách khí!" Cừu Địch xoa cánh tay, cũng biết chuyện này mình làm không hay, chiêu an cũng cần quá trình chuẩn bị tâm lý, Quản Thiên Kiều rõ ràng là hơi miễn cưỡng, chẳng qua là hết cách đành chấp nhận mà thôi. Tuy áy náy nhưng y hết cách rồi, đám người kia y không tin, đành tìm tới cô.
Một tiếng rưỡi sau, đội ngũ đặc thù này tới được Trường An, rời sân bay, bọn họ được đưa lên một cái xe, từ thời khắc này, chuyện ăn ở sinh hoạt của bọn họ tiến hành ngay trên xe, mấy chuyện tắm rửa hay vệ sinh cá nhân phải làm sao ấy à? Tự lo liệu.
(*)
Mình rất thích Kiều, trở lại rất đúng lúc.