Chương 197: Ném đá giấu tay khó phòng. (1)
Chương 197: Ném đá giấu tay khó phòng. (1)
Chiếc xe chầm chậm đi về phía đường Đông Hồng Kỳ, đây là con đường mới được mở rộng, có tới mười làn đường chia làm ba phần, ba làn hai bên đường, bốn làn đường ở giữa, được phân cách bằng dải xanh hóa, cây mới chồng, còn chưa đủ cứng cáp, chưa thể tạo thành bóng râm.
Xe qua lại không dứt, cửa hiệu, người đi đường, hàng quán tạo thành cảnh phố phường phồn hoa, chiếc xe van không có gì đặc biết kia chẳng ai chú ý. Internet phổ biết hơn hai chục năm rồi, tiếp đó là điện thoại thông minh, mạng xã hội, khiến con người ta biết nhiều hiểu rộng, trừ mấy cái xưởng kinh doanh nhỏ, giờ mấy ai còn lái loại xe Iveco già rụng răng này.
Trong xe tồi tàn đó lại là một cảnh tượng khác, đây là chiếc xe có thể chở 16 người, nhưng khoang sau chỉ bố trí 8 chỗ ngồi cố định, không gian xe rộng lớn, trần cao gần 3 mét, rộng 2 mét, mát mẻ dễ chịu, cứ như thế giới hoàn toàn khác với không khí nóng bức bên ngoài.
Nhưng người trong xe chẳng phải tới đây hưởng thụ, người bận thì bận tới luôn chân luôn tay, người rảnh thì cũng rảnh tới ngáp lên ngáp xuống. Ngày hôm trước tới Trường An, Quản Thiên Kiều phải ăn sống tươi nạp lượng lớn thông tin về tình hình, cô chẳng còn cách nào gia nhập đội ngũ này, đang nhìn chăm chăm vào màn hình, điều khiển thiết bị theo dõi tiên tiến trước kia không có cơ hội tiếp xúc.
Những người còn lại sẵn sàng đợi lệnh, Cừu Địch, Bao Tiểu Tam, Cảnh Bảo Lỗi thêm vào hai nhân viên đặc vụ không quen biết cũng chẳng hề được giới thiệu tên tuổi. Hai đặc vụ này được Lão Đổng trực tiếp chỉ huy, còn trẻ lắm, tuổi chừng hai mươi, không phải loại kinh nghiệm trận mạc như Phí Minh.
Cừu Địch đoán chừng chắc là loại nhân vật kiểu tốt thí, có điều trông mặt còn cảm xúc, chưa bị cơ giới hóa thành đám người máy bảo vệ họ ở Bắc Kinh.
Mục tiêu là nữ nhân, nói chuẩn xác thì là một mỹ nữ.
Nguyên nhân thì Lão Đổng miễn cưỡng hiểu, còn những người khác không hiểu cho lắm, bọn họ theo vết những nữ nhân thuộc Bách Nhưỡng, Tùng Tử Liêu Lý cùng với liên quan tới vụ án. Đại bộ phận đều là loại hình phục vụ viên, bất kể là tổ chuyên án nào, đều sẽ không bỏ quá nhiều tinh lực vào người làm thuê kiếm tiền sống qua ngày này, nhưng Cừu Địch lại dứt khoát đặt toàn bộ tinh lực vào những nữ nhân này.
" Tìm được người rồi thì làm sao?" Lão Đổng tụt từ lãnh đạo xuống làm nhân viên rồi, chỉ huy đội ngũ này là Cừu Địch:
Mà đúng là gặp khó thật, đối phó với những người đó, nhẹ thì không có tác dụng gì, nặng thì lại sợ phản tác dụng, bây giờ sợ nhất là gió lay cỏ động. Vị trí của Lão Đổng rất lưng chừng, vừa không được cầu viện lực lượng cảnh sát đương địa, lại không thể liên lạc với nhân viên tổ hành động, phải hoạt động ngầm hoàn toàn, chỉ khi nào cần mới có thể ra mặt.
Cừu Địch ngược lại, hoạt động ngầm thế này mới là kiểu khiến y thoải mái, không bị bó chân bó tay, thì thầm với Lão Đổng gì đó, làm Lão Đổng thất kinh, hàm dưới muốn trật ra:" Thằng nhóc, cậu muốn chết à?"
" Vậy thì anh chỉ huy đi." Cừu Địch nhún vai, làm ra vẻ bỏ gánh, mắt khép lại:
" Đừng, đừng ... Vậy thì thử xem sao." Lão Đổng đành phải thỏa hiệp:
Mấy người còn lại đều không biết bọn họ thì thầm với nhau cái gì, tò mò đợi giải thích. Lão Đổng mặt mày nhăn nhó như bị rách:" Đồng chí Cừu Địch, bất kể làm cái gì, xuất phát điểm của cậu ấy là tốt."
" Ai nói là tôi làm hả?" Cừu Địch cười gian, ánh mắt hết sức bất lương nhìn hai cấp dưới mà Lão Đổng dẫn theo:
Đúng lúc này Quản Thiên Kiều lên tiếng gọi:" Ra rồi, mục tiêu đi về phía Trung tâm thương mại Trường An, chênh lệch không quá năm mét ... Chính là người này."
Camera lắp trên nóc xe xoay tròn, chụp được một mỹ nữ mặc váy siêu ngắn tưởng chừng bước đi không chú ý là lộ ra bờ mông, đang xách túi lớn túi nhỏ rời trung tâm thương mại. Cừu Địch hất đầu:" Tam Nhi, Bảo Đản, đi thôi."
Ba người xuống xe, đều mong ra ngoài cho thoáng đãng lâu rồi, trên xe có điều hòa thoải mái, nhưng ngồi lâu bí lắm. Hai đặc vụ muốn đi theo nhưng Đổng Thuần Khiết kéo lại, đánh mắt bảo đừng đi, chắc chắn không phải chuyện hay ho gì. Hơn nữa chưa chắc giúp được gì mà còn vướng chân vướng tay.
Quả nhiên không phải chuyện hay ho, ba thứ xấu xa đó chụm đầu vào nhau, Cừu Địch xúi giục:" Hai cậu đi cướp túi của cô gái đó."
" Hả?" Cảnh Bảo Lỗi giật mình, mặc dù gần đây nhân phẩm của hắn đang tụt dốc không phanh, nhưng chưa tới mức đi giật đồ của nữ nhân, còn là mỹ nữ:
" Có An ninh quốc gia bảo vệ rồi còn sợ cái gì nữa? Bảo Đạn, cậu thì thôi đi vậy, tôi nói này Tam Nhi, mày có dám không?" Cừu Địch khiêu khích:
" Tao vừa bị nhốt tới phát bệnh rồi, đếch dại chơi trò này." Bao Tiểu Tam lắc đầu:
Chậc, không ngờ hai tên này chưa khắc phục được ám ảnh tâm lý, Cừu Địch không nhiều lời nữa, lấy tay ra hiệu chỉ hai địa điểm, tiếp ứng, xe thì lái đi cách 5 km:" Xem tôi đây này."
Hai người trố mắt nhìn Cừu Địch kéo thấp mũ lưỡi trai xuống, chạy nhanh về phía trước, hướng về phía mỹ nữ đi lấy xe, thong thả theo sau. Chỉ đợi mỹ nữ đưa tay mở cửa xe một cái là Cừu Địch dùng động tác sét đánh không kịp bừng tai giật túi xách nữ đeo ở vai, co cẳng chạy thục mạng.
Vụ cướp diễn ra ngang nhiên trắng trợn giữa ban ngày ban mặt, thời đại camera gắn khắp nơi này, đây thực sự là việc rất hiếm hoi, mỹ nữ bàng hoàng mất mấy giây mới la hét:"
Ăn cướp! Ăn cướp!"
Cũng chỉ có thể hét thôi, vì đi giày cao gót cao thế kia, váy lại ngắn cũn thế kia, làm sao đuổi nổi con súc sinh Cừu Địch. Gần đó cũng có người nhiệt tình đuổi theo, nhưng chạy một đoạn ước chừng sức mình không đuổi nổi đành dừng lại lắc đầu với mỹ nữ.
" Ôi con mẹ nó chứ, ngầu quá mức rồi." Bao Tiểu Tam hâm mộ vô cùng:
" Fuck, tên này dám chơi thật." Cảnh Bảo Lỗi sững sờ:
Mười phút sau xe đi qua một ngã tư, cửa sau mở ra, Cừu Địch từ trong ngõ nhỏ chạy ra lên xe, động tác hết sức nhanh nhẹn. Trong ánh mắt ngỡ ngàng của người khác, y đưa túi xách cho Quản Thiên Kiều. Nào là di động, thẻ ngân hàng, hóa đơn mua sắm, thẻ hội viên, phiếu giảm giá, son phấn đổ cả đống lên bàn. Quản Thiên Kiều không nhiều lời, kết nối với laptop chuyên dụng, chẳng bao lâu sau loạt thông tin hiện ra trên màn hình, cô đánh một dấu vào tài liệu:
Bách Nhưỡng Thôi Oánh.