Chương 198: Ném đá giấu tay khó phòng. (2)
Chương 198: Ném đá giấu tay khó phòng. (2)
Cứ như vừa rồi làm một chuyện hết sức không đáng kể, Cừu Địch tới bên cạnh Quản Thiên Kiều nói:" Chọn người nữa đi."
Quản Thiêu Kiều đưa màn hình ra, cả màn hình toàn là ảnh mỹ nữ:" Muốn chọn ai?"
" Chọn cô nào xinh đẹp vào." Bao Tiểu Tam hí hửng sán tới gần xem:
" Đi mà chọn." Quản Thiên Kiều ngồi nhích ra làm động tác nhổ nước bọt vào mặt Bao Tiểu Tam, đưa laptop cho Cừu Địch:
Lại chọn một cô gái nữa, tra địa chỉ, truy lùng điện thoại, hiện Bách Nhưỡng đã tạm đóng cửa điều tra, những cô gái thất nghiệp này chắc là đi khắp nơi kiếm việc mới rồi. Rất nhanh định vị được cô gái thứ hai, xe đi tới đường Bình An, lần này Bao Tiểu Tam cản Cừu Địch lại:" Mày không cần đi, để cho tao."
" Thật chứ?" Cừu Địch hỏi lại:
" Đương nhiên là thật rồi, làm việc này tao chuyên nghiệp hơn mày nhiều." Bao Tiểu Tam vỗ ngực tự hào:
Quản Thiên Kiều che mặt, cô nhớ ra sao mình không muốn đi với mấy tên này rồi, cái chuyện mất mặt như thế tới chỗ bọn họ thành cái gì đó đáng tự hào lắm vậy. Hồi trước còn có Cảnh Bảo Lỗi chung chiến tuyền, bây giờ tên đó hỏng rồi, cô trở thành phe thiểu số tuyệt đối.
Ba kẻ gian bàn bạc, chốc lát sau Bao Tiểu Tam chạy vèo đi, tới bên cô gái kia, giọng oang oang:" Em gái, một đêm bao nhiêu tiền thế?"
Cô gái sửng sốt không nói lên lời, người qua được cười to, thấy cảnh đó, cô gái nổi khủng cầm luôn túi xách quất vào mặt Bao Tiểu Tam. Đúng ý rồi, Bao Tiểu Tam bắt ngay lấy giật mạnh, kéo cho cô gái loạng choạng, đã thế hắn còn mắng:" Này, tôi nói cho cô biết, ăn mặc hơ hớ thế này đi đâu, cô còn đội nón xanh cho tôi, tôi ly dị với cô, trả về cho cha mẹ cô dạy bảo."
" Anh, anh, tôi tôi ..." Cô gái tức muốn ngạt thở, còn phân bua với xung quanh:" Mọi người không phải thế đâu, tôi không quen biết hắn, cái đồ điên ở đâu ra."
Đến khi tỉnh ra thì Bao Tiểu Tam đã chạy mất rồi, phát hiện ra mình mất túi xách chỉ biết dậm chân mà khóc.
Cô gái thứ hai đã vào kho dữ liệu.
Cũng chính từ lúc này toàn bộ gánh nặng tâm lý, chướng ngại tâm lý, ám ảnh tâm lý gì đó đều bị Bao Tiểu Tam xóa bỏ hết. Cướp đồ của nữ nhân à? Hắn tranh làm, chủ động chọn mục tiêu. Tới vụ thứ ba thì Cảnh Bảo Lỗi nhìn cũng thèm rồi, lại chướng mắt với thủ pháp gây án quá đơn điệu của Bao Tiểu Tam, không có tính nghệ thuật. Thế là hai tên ngồi bàn, phải làm sao? Tùy tình hình mà phía sau kéo giây nịt vú, không thì kéo váy, nữ nhân theo bản năng sẽ bảo vệ phía trước, túi xách đeo vai sẽ tuột xuống, kéo một cái là đi thôi ... càng nói càng vô đạo đức, Quản Thiên Kiều quát họ im mồm.
Hai tên ra ngoài thực thi, quả nhiên hiệu suất tăng lên đáng kể.
Chưa tới buổi trưa, trên xe đã chất đủ các kiểu túi xách nữ rồi, trong đó hề thiếu thương hiệu đắt đỏ như LV, Gucci, Crocodile, Cảnh Bảo Lỗi xác nhận, toàn là hàng thật hết, giá mấy nghìn tới cả vạn, chỉ là mấy cô phục vụ viên, tiền đâu tiêu xài như thế?
Quản Thiên Kiều vốn cực kỳ phản cảm với chuyện này, nhìn thấy đống túi xách cũng bắt đầu mắt liếc qua liếc lại, đoán chừng chưa thấy cái nào thực sự ưng ý nên vẫn kiêu kỳ lắm. Có điều tốc độ làm việc của cô thì không giảm, sau khi đối chiếu giữa các dữ liệu, cô nhanh chóng tìm ra được những chỗ trùng hợp.
"
Này này, tìm thấy rồi, thẻ ngân hàng của hai nữ nhân này có liên quan tới tài khoản ẩn của Đoàn Tiểu Đường ... Số di động có liên quan càng nhiều, bảy nữ nhân, sáu người có hai chiếc di động, một người có tới bốn chiếc, chưa tính là mỗi máy có hai sim ... Bình quân mỗi người bọn có ba số điện thoại khác nhau ... Oa, chú, chúng ta có được phép biết nhiều thế này không?" Quản Thiên Kiều sau khi rà soát các mối liên lạc không khỏi sợ hãi vì số thông tin mà cô nắm được, bởi lẽ cô còn có quyền truy cập rất nhiều kho dữ liệu bảo mật:
Quan trọng là từ mấy cái túi xách đắt tiền toàn là hàng thật này, lại có thể kiến lập liên hệ trực tiếp với nhiều người dính dáng tới vụ án, có những tin nhắn qua lại, có cả người vừa mới liên hệ thì bị cướp mất ví. Đối phương ở đầu kia là tổng giám đốc của một quốc xĩ, nằm trong danh sách bị triệu tập vì liên quan tới vụ án.
" Còn chưa biết đủ nhiều đâu." Đổng Thuần Khiết cảm thán, có thể tưởng tượng ra được trò bất chính ở Bách Nhưỡng nhiều thế nào, lấy danh nghĩa là thưởng thức rượu, thực chất là nơi dâm loạn. Mặc dù hắn có nghĩ tới đây là nơi giao dịch quyền sắc, nhưng không ngờ được lại nhiều như thế, gọi là động mại dâm cũng chẳng sai:
Mắt Đổng Thuần Khiết bất giác liếc nhìn về phía Cừu Địch qua màn hình, cô giáo kia tới chỗ này, lại còn đi cùng Lý Tòng Quân, vậy thì dù không liên quan tới vụ án đi chăng nữa thì cũng chẳng phải con gái tử tế gì.
Thằng nhãi đó trong lòng không biết đau khổ thế nào đây, chuyện càng bới móc sâu hơn càng không khác gì từng nhát dao đâm vào tim.
" Chú ơi, chú phải kiềm chế bọn họ một chút đi, mấy tên này sắp chơi thành nghiện rồi." Quản Thiên Kiều thỏ thẻ nhắc nhở, từ lúc biết dính líu sâu tới An ninh quốc gia, cô gái này một mực đóng vai cô bé ngoan, chỉ là mỗi tiếng "chú" lại khiến Lão Đổng rất thiếu tự nhiên:
Trong camera, ba tên kia cùng làm việc, Cảnh Bảo Lỗi ở phía sau bắt chuyện, cô gái quay đầu lại, xin lỗi nhận lầm người, đang tít mắt vì soái ca thì túi xách bị cướp mất, cô gái hét lên truy đuổi ... Á, va vào lòng một anh chàng cao lớn, chàng trai an ùi, để tôi đuổi cho ... Đuổi cái rắm ấy, tên đuổi theo là Cừu Địch.
Đổng Thuần Khiết tức tới không biết nói cái gì nữa, đến hai nhân viên đặc vụ đi theo mặt trơ như gỗ đá cũng bắt đầu không nhịn nổi, mặt như táo bón vì nhịn cười. Lão Đổng giận cá chém thớt:" Cười cái gì mà cười, nhìn người ta làm việc, lát nữa các cậu đi giúp!"
Hai chàng trai kia sớm xem ngứa ngày rồi, đáp to khí thế:" Vâng!"
Xe cứ đi đi dừng dừng, suốt buổi sáng, đồn công an khu vực nhận được tin báo về vụ cướp giật tăng vọt, đến khi ghi chép lời khai của nạn nhân, tới cả cảnh sát cũng hết hồn, cô làm nghề gì, trong ví có tới chín vạn, đây không chỉ là phạm tội cướp giật đơn giản nữa rồi, đây vụ án hình sự trọng đại.
Cô gái biết mình lỡ lời, không báo án nữa, ôm mặt bỏ chạy. ... ...