Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 529 - Chương 199: Ném Đá Giấu Tay Khó Phòng. (3)

Chương 199: Ném đá giấu tay khó phòng. (3) Chương 199: Ném đá giấu tay khó phòng. (3)

12 giờ, tổ hành động tới giờ nghỉ ngơi ăn trưa, theo thông lệ chỉ ăn cơm hộp mà thôi, cả nhóm đang ngồi quây quanh bàn ăn uống thì Đới Lân Quân đùng đùng nổi giận đẩy cửa đi vào:" Trưởng phòng Trần đâu?"

" Lên sở công an tỉnh rồi, sao thế Lan Quân?" Đô Hàn Mai thấy Đới Lan Quân ngữ điệu bất thiện thì ngừng ăn, quan tâm hỏi:

" Ai hạ lệnh thả Yến Đăng Khoa, có còn muốn làm vụ này nữa không? Còn chưa hỏi được mấy câu, chân trước vừa vào, chân sau đã ra rồi." Đới Lan Quân tức giận ngồi xuống ghế, thái độ bất mãn không che giấu:

Mọi người đưa mặt nhìn nhau, chuyện này ai cũng biết nhưng không tiện lên tiếng, Vương Trác luôn muốn lấy lòng Đới Lan Quân mới trả lời:" Trưởng phòng Trần ra lệnh đấy, sở công an tỉnh đang gặp áp lực rất lớn, Yến Đăng Khoa là ủy viên chính hiệp, không có chứng cứ đủ sức thuyết phục, đành phải thả thôi."

" Hỏi không hỏi, xét không xét, làm sao tìm ra được chứng cứ? Tôi thấy đóng cửa Bách Nhưỡng tửu trang cũng chỉ là làm bộ vậy thôi, chẳng thà bỏ đi cho rồi." Đới Lan Quân càng nói càng tức:

Lý Tiểu Chúng khuyên giải:" Tiểu Đới, Yến Đăng Khoa dù có dính líu tới vụ án thì cũng là chuyện quan thương câu kết, cách mười vạn tám nghìn dặm mới tới chuyện chúng ta đang tra ...

Với lại chúng ta đang ở địa bàn của người ta, muốn phá án phải nhập gia tùy tục."

Những người khác tuy không nói gì, nhưng rõ ràng là tán đồng với lập luận này, Đới Lan Quân một tay vỗ không kêu, chẳng buồn nói nữa, cái tổ hành động này làm cô thất vọng lắm rồi.

" Ăn cơm đi, cục trưởng Từ và trưởng phòng Trần lên sở tỉnh hợp, đợi họ về hẵng nói." Đô Hàn Mai lấy hộp cơm ra đưa Đới Lan Quân:

Chẳng có khẩu vị mà ăn, Đới Lan quân lại đấy đứng dậy bỏ đi, những người còn lại chỉ biết cười gượng cho qua.

Chiến thuật đầm lầy đã dần phát huy uy lực của nó, nghi phạm thì tra mãi không hết, những cuộc họp liên miên, họp xong thì lại có buổi gặp gỡ riêng để dàn xếp, tổ hành động cũng chẳng có việc làm nữa, xem ra chuyện binh đao vào kho, thả ngựa núi nam cũng ở ngay trước mắt rồi ...

Bốn giờ chiều, chiếc xe van bề ngoài cũ kỹ đỗ ở ngoài Khách sạn Hoàng Thành, đám Cừu Địch đã truy dấu Yến Đăng Khoa tới đây, tên này chân trước vừa mới được thả khỏi trại tạm giam, chân sau đã tới khách sạn năm sáu huênh hoang, có không ít nhân vật vai vế tới tẩy trần cho hắn.

" Tầng 19, phòng 1908. có nhân viên thực địa bám theo hắn." Đổng Thuần Khiết nhìn Cừu Địch:" Cậu định làm thế nào đây?"

Cừu Địch lên kế hoạch rất nhanh:" Hai người nghĩ cách dụ cái đuôi đi chỗ khác, chúng tôi sẽ đi thẳng vào. Kiều, cô đem thứ tìm được soạn ra vài trang gửi vào di động cho tôi một bản, in luôn cho tôi một bản."

Mọi việc an bài thỏa đáng, Lão Đổng cũng xuống xe theo, sáu người chia nhau ra tiến vào. Không mất nhiều thời gian Lão Đổng và hai người đi cùng đã phát hiện ra đồng nghiệp của mình ở đại sảnh, báo đám Cừu Địch đi đường vòng ở tầng hai. Một người khác chắc chắn đang theo dõi ở lối thoát hiểm, hai đặc vụ một trước một sau ép đồng nghiệp địa phương vào góc, lấy giấy tờ ra, dọa nhân viên thực địa đó im re.

Tin tức truyền về, trong phòng của Yến Đăng Khoa có một tên vệ sĩ theo sát sườn, dù sao cũng xảy ra chuyện rồi, sao có thể yên tâm được. Từ tầng hai, bọn họ đi ra lối thoát hiểm cùng nhau bàn bạc kế hoạch. Lên tới tầng 19, Cảnh Bảo Lỗi trông ra dáng con người nhất đám đi bấm chuông cửa, nhìn qua mắt mèo thấy giấy tờ dập nổi quốc huy, mở cửa quả nhiên là tên vệ sĩ. Hắn mở cửa ra hỏi:" Có chuyện gì, ê ê ê ... Này, các người làm cái gì thế hả?"

" Câm mổm ngay nếu không bắn vỡ đầu mày." Bao Tiểu Tam dí súng vào đầu đe dọa:

Tên vệ sĩ ngậm miệng gật đầu liên hồi, tỏ ý phối hợp, Cảnh Bảo Lỗi lấy thừng ny lông trói tay hắn lại, vệ sĩ sực tỉnh:" Các anh không phải cảnh sát."

" Nói thừa, mắt mày mù à? Mày không thấy đây là Giấy chứng nhận ngầu lòi sao?" Bao Tiểu Tam lấy giấy tờ đồ chơi ra lừa vệ sĩ, tiện tay bóc một cái sticker Huân chương ngu ngốc dán lên ngực hắn:

Tên vệ sĩ tức trào máu nhưng chuyện đã rồi làm gì được? Đóng cửa vào, ba người đẩy hắn vào phòng vệ sinh, chùm khăn tắm lên, buộc lại, Bao Tiểu Tam đe dọa:" Cấm nhúc nhích, nếu không tao xả nước chết mẹ mày!"

Động tĩnh ở gian ngoài đánh thức Yến Đăng Khoa buổi trưa uống say tỉnh lại, hắn lờ đờ mở cửa phòng ngủ đi ra hỏi có chuyện gì thì bị đẩy ngay trở lại phòng.

Yến Đăng Khoa tức thì ôm đầu kêu:" Hảo hán tha mạng, muốn bao tiền tôi sẽ đưa."

" Nhìn xem tao là ai, xem cái bộ dạng ăn hại của mày kìa." Cừu Địch nhìn thằng này là không khỏi nhớ tới Trang Uyển Ninh, ruột gan thắt lại:

" Hả? Mày ..." Yến Đăng Khoa lập tức nhận ra kẻ đã đánh gãy răng mình, càng thêm kinh hoàng, rối rít cả lên:"

Huynh đệ, huynh đệ, có gì cậu từ từ nói, tôi có mắt không tròng, đụng chạm tới cậu, tôi sai rồi, tôi sai rồi ."

" Đừng có vờ vịt đáng thương, mày cũng là nhân vật lớn, ngồi xuống đi, chúng ta bàn chuyện làm ăn." Cừu Địch chỉ giường:

" Đại ca, còn bàn chuyện làm ăn gì nữa, Bách Nhưỡng bị đóng cửa rồi, sổ sách bị tra rồi, tôi ở khách sạn còn phải quẹt thẻ tín dụng ... Tôi có nhà mà không dám về ... Đại ca tha cho tôi, anh muốn bao nhiêu tiên? Tôi cố gắng gom góp, tiền trên người tôi miễn cưỡng đủ tiền cơm thôi ... Tôi hứa với anh, đợi tôi qua được lúc gian nan này, anh lên tiếng." Lão Yến ra sức than nghèo kể khổ:

Đừng thấy hắn rúm ró như vậy mà tưởng hắn sợ nhũn người rồi, chỉ là bề ngoài thôi, không biết trong đầu đang mư mô cái gì đâu, nghe một lúc đổi giọng điệu mấy lần, hàm ý gài bẫy trong lời nói hắn là hiểu.

" Thực sự hết tiền rồi à, vừa nãy còn nói muốn bao nhiêu cơ mà?" Cừu Địch lạnh lùng nói:

" Thực sự hết tiền rồi, chỉ còn vài vạn thôi, tài khoản bị phong tỏa hết rồi, tôi không thể chi tiêu tùy tiện được." Yến Đăng Khoa giở giọng cù cưa, hắn biết, đối phương cho thấy mặt, vậy không phải là cướp:

" Không tiền thì mày không đuổi được tao đi đâu." Cừu Địch đe dọa:" Ít thì cũng phải mấy chục vạn, mày không định bỏ ra đồng nào, có phải là không coi anh em bọn tao ra cái gì không?"

" Ôi, anh bắn tôi đi cho rồi, trăm cân thịt của tôi cũng không đổi được chừng đó tiền đâu." Yến Đăng Khoa làm ra vẻ muốn khóc tới nơi, kỳ thực càng tin đối phương đe dọa, có lẽ ép hắn làm gì đó thôi:
Bình Luận (0)
Comment