Chương 201: Tiến thoái đều là tai ương. (1)
Chương 201: Tiến thoái đều là tai ương. (1)
Ở bên trong chiếc xe iveco, Quản Thiên Kiều kinh ngạc nhìn Cừu Địch, Bao Tiểu Tam mở cửa xe nhảy lên, mấy tên này càng ngày càng lớn gan rồi, cướp vài cái ví, sau đó trực tiếp tống tiền người ta 50 vạn.
" Lợi hại!" Hai đặc vụ trẻ đi theo ba tên ác ôn làm vài phi vụ cướp cũng bắt đầu có dấu hiệu sa đọa rồi:
" Phượng Lan là ai? Có thể nhận lệnh chi phối 50 vạn như thế, chắc chắn là thân tín quan trọng của Yến Đăng Khoa rồi." Lão Đổng thì tức giận, bên tra án làm ăn kiểu gì vậy, tài sản phong tỏa rồi mà người ta chỉ gọi một cú điện thoại có ngay 50 vạn, sơ hở, sơ hở quá lớn rồi:
Quản Thiên Kiều thao tác một lúc, hình ảnh và lý lịch một nữ nhân hiển thị trên màn hình giám đốc của Bách Nhưỡng tửu trang, 28 tuổi, họ Dương tên Phượng Lan, đã từng bị cục công an triệu tập.
" Tôi biết cô ấy, lần đầu tôi tới Bách Nhưỡng chính là cô ấy tiếp đãi tôi, còn có một cô gái tiếp rượu tên Phượng Ngọc, xem ra đây chính là chưởng quầy của Lão Yến rồi." Cừu Địch suy ngẫm:
" Tiếp theo làm gì đây? Có đi cướp tiếp không?" Bao Tiểu Tam xoa xoa tay, hôm nay quá kích thích:
Câu này bị Quản Thiên Kiều lườm một cái, Lão Đổng cũng hưng phấn:" Tiến triển này mà để tổ hành động của Trần Ngạo biết, thế nào cũng đấm ngực mà chết ... Giờ chỉ còn xem Yến Đăng Khoa có mắc bẫy mà gửi tiền nữa không thôi."
" Chuyện này thì không phải lo, hắn chưa chắc sợ chúng ta, nhưng hắn sợ những kẻ đứng sau, chuyện này phơi bày ra ngoài, hắn không đơn giản là khuynh gia bại sản đâu." Cừu Địch khẳng định chắc chắn:
Xe đi được không lâu thì tín nhắn từ tài khoản ngân hàng bắt đầu kêu, cứ kêu không dứt, nhìn tiền ào ào chảy vào tài khoản, Đổng Thuần Khiết cười tới lệch miệng:" Ha ha ha, Yến Đăng Khoa mà biết số tiền này chuyển vào tài khoản của Bộ an ninh quốc gia, không biết có hộc máu mà chết không?"
Hộc máu hay không thì không rõ, nhưng hộc ra tiền thì rất rõ, 10 khoản tiền được chuyển tới từ 10 tài khoản khác nhau, chẵn 50 vạn.
Tiền đã gửi đi thì làm gì có chuyện gì tốt lành đón đợi, chưa nói 10 tài khoản lộ diện kia lọt vào tầm mắt Quản Thiên Kiều, Cừu Địch ngồi vắt chân gọi điện.
" ... A lô, Lão Yến hả, à, tôi thu được tiền rồi ... Thứ kia hả, đúng, đang định nói chuyện này đấy, tôi nhận được 50 vạn tiền đặt cọc rồi ... Cái gì, tôi có nói là bán với giá 50 vạn đâu? 50 vạn là chỉ có mấy tờ giấy kia thôi, toàn bộ mà bán có 50 vạn là chửi anh à ... Đám nữ nhân trong tay anh tùy tiện dạng chân ra đã có mười vạn chuyển vào tài khoản, trong tay anh có nhiều nhân viên như thế kiếm lại dễ không ..."
" Thôi được rồi 50 vạn thì 50 vạn, nhưng mà chúng ta tính theo USD nhé ...
Ấy, anh đừng giận thế, tài khoản đó có đứng tên tôi đâu, anh có tra cũng chẳng ra cái gì ... Dù sao chỉ nói một câu thôi, có trả tiền không? Ngày mai trước khi trời tối mà không gom đụ thì tự tới cục công an đầu thú đi, lang thang ở ngoài không an toàn đâu ..."
Những người còn lại đều nhịn cười, Yến Đăng Khoa mắc câu rồi, giờ trả thì xót, không trả thì sợ, từ chối lại không dám, chối cũng không xong, tiền gửi đi trước rồi. Hai người mặc cả hồi lâu, Cừu Địch dứt khoán không giảm giá, Yến Đăng Khoa đành chấp nhận.
Công việc ngày hôm nay xong rồi, Cừu Địch tuyên bố mọi người có thể nghỉ ngơi, đợi mai Yến Đăng Khoa chó cùng rứt dậu, từ từ xiết thòng lòng quanh hắn.
Một đêm bình yên trôi qua, hôm sau là một ngày thời tiết rất đẹp, tháng 7 rồi, thường đây là thời điểm Trường An mưa nhiều nhất, mưa thường đổ xuống sầm sập trong đêm, sáng dậy một cái tất cả ô uế được gột rửa, bầu trời trong xanh, không khí mát lành.
Dương Phượng Lan ra ngoài ngẩng đầu lên, bầu trời vạn dặm không mây, bây giờ thì mát mẻ đấy, lát nữa nắng lên thì vẫn lại là một ngày nóng nực. Thời tiết như thế này bất kể trốn trong nhà hưởng thụ hơi mát điều hòa, hay là đi bơi, đều là lựa chọn không tệ, vậy mà lại tiếp nhận một việc khổ sai. Tuy thế cô không dám không làm, mặc dù Yến Đăng Khoa đã là ông chủ cũ rồi, nhưng ai có thể đảm bảo hắn không tiếp tục làm ông chủ của cô?
Hôm qua nghe nói Yến Đăng Khoa được cảnh sát thả ra rồi, còn tổ chức tiệc lớn, vẫn nhiều người tới nịnh bợ hắn lắm, thế nên hắn có giao việc là nhảy xuống hồ lửa thì cô vẫn phải nhảy thôi.
Cô mặc rất ít, quần cộc chỉ đủ che bờ mông tròn, khoe ra gần như trọn vẹn cặp chân dài miên man, đây luôn là thứ vốn liếng cô kiêu ngạo nhất. Áo màu xanh nhạt buộc thắt nút ở hông, thấp thoáng cái rốn nhỏ xinh xinh, vòng eo nhỏ nhắn. Toàn bộ vốn liếng gần như khoe hết ra ngoài rồi, đoạn đường từ nơi ở tới bãi đỗ xe, khiến không ít thanh niên lẫn già phải quay đầu nhìn.
Mỹ nữ, chắc chắn là mỹ nữ. Dương Phượng Lan có thừa tự tin về vóc dáng lẫn dũng mạo của mình, nếu không đả chẳng là nửa trang chủ ở Bách Nhưỡng Tửu Trang.
Có không ít người thì thầm suy đoán mỹ nữ này cùng giám đốc Yến phải chăng có quan hệ không chính đáng, ừ, có đấy thì làm sao?
Dương Phượng Lan chẳng thấy có gì phải xấu hổ, còn kéo cả em gái mình tới Bách Nhưỡng làm việc.
Đứng trước chiếc xe Mazda bóng loáng, kiêu ngạo nhìn thân hình mình qua gương, ấn chìa khóa, cho dù bị người của cục công an triệu tập, cũng chỉ khỏi qua loa vài câu rồi thả cô ra, chỉ cần cây đại thụ Yến Đăng Khoa còn đó, cô biết mình an toàn. Mà nói thật chứ, dù Yến lão đại có đổ, bằng hoa dung nguyệt mạo bao nhiêu nhân vật tai to mặt lớn nuốt nước bọt thèm thuồng này, cô kiếm cái cây đại thụ khác chẳng phải chuyện dễ dàng sao?
Ngồi trong xe, điều chỉnh gương chiếu hậu, trang điểm bổ xung, cô nghĩ như thế.
Mỹ nữ mà, kiếm lấy một nam nhân cung phụng chiều chuộng, là chuyện hết sức bình thường, có gì phải ngại, ít nhất cô sống thong dong thoải mái hơn đại bộ phận người dân thành phố này.
Khởi động xe, lái vòng qua bãi đỗ, hướng thẳng tới ngân hàng ...