Chương 202: Tiến thoái đều là tai ương. (2)
Chương 202: Tiến thoái đều là tai ương. (2)
Cùng lúc ấy Yến Đăng Khoa vẫn ở trong khách sạn, thực sự là tức tới đau răng rồi, mấy thằng nhãi ranh đó thật biết bỏ đá xuống giếng, biết lão tử đang gặp xui xẻo, mở mồm ra là dám tống tiền tới mấy trăm vạn, đúng là thèm tiền tới không cần mạng nữa.
Hắn biết bây giờ không thể tùy tiện ra ngoài, ra ngoài một cái là sẽ có một đống những cái đuôi bám theo, nhưng không có nghĩa là hắn sẽ nằm yên đợi người ta tới giết mổ. Giám đốc Yến xưa nay đâu phải là nhân vật dễ đụng chạm, đêm qua hắn đã nghĩ thật kỹ toàn bộ việc xảy ra rồi, sau đó nghĩ cách liên hệ với những nữ nhân viên của Bách Nhương, hỏi đi hỏi lại có chuyện gì ... Mẹ nó chứ, thì ra túi xách bị người ta cướp mất.
Hiểu ra thủ đoạn của đám kia rồi, hắn một mặt chửi những nữ nhân đó ngu xuẩn, lại chửi đám nam nhân ngủ với những nữ nhân đó cũng ngu xuẩn nốt, giờ là lúc nào rồi mà không chỉ huy được nửa dưới. Tức hơn nữa là giờ có kẻ dùng chuyện đó để uy hiếp, tống tiền hắn.
Tuyệt đối không thể bỏ qua được.
Chúng mày thèm tiền đến điên rồi chứ gì, đập chết mẹ chúng mày.
Nghĩ tới đó Yến Đăng Qua xem giờ, cả đêm không ngủ nổi, đến sáng thiếp đi mà không hay, giờ đã sắp trưa rồi, hắn gọi vào số máy mà Cừu Địch để lại, bên kia vừa nhận máy, Lão Yến lại bắt đầu giả nghèo giả khổ:" ... Huynh đệ à? Cậu thương xót tha cho tôi một lần đi ... Thực sự không gom được đủ tiền nữa, chỉ lấy được chưa tới 200 vạn, lại không thể lấy ở một chỗ ...
Tình hình tôi khó khăn thế nào cậu biết mà, đám cảnh sát còn đang bám đuôi, chúng biết tôi còn tiền là lấy hết ... Cậu giết tôi đi cho rồi, tôi suy sụp rồi ..."
" Thế rốt cuộc anh gom được bao nhiêu tiền?"
Cừu Địch tham lam hỏi:
" Một trăm ... Cùng lắm là chừng một trăm bốn mươi vạn ..." Yến Đăng Khoa ngập ngừng báo ra một con số:" Tôi cũng chưa chắc chắn, phải vay mượn."
" Thôi bỏ đi, coi như tôi chịu chút thiệt thòi vậy, một trăm bốn mươi vạn cũng được." Cừu Địch nhượng bộ, nói luôn:" Gửi vào tài khoản của tôi đi."
" Tài khoản chỉ có bốn mươi vạn thôi ..." Yến Đăng Khoa nhấn mạnh:
" Mày muốn chết đấy à, chỉ có bốn mươi vạn, mày định đuổi ăn mày sao?" Cừu Địch hung tợn chửi mắng:
" Không phải, không phải, cậu nghe tôi nói đã ... Bốn mươi vạn gửi vào tài khoản cho cậu, gửi ngay lập tức ... Một trăm vạn còn lại tôi đưa trước mặt cậu được không? Chỉ có một thỉnh cầu nho nhỏ thôi, những thứ kia đưa hết cho tôi được không? Cậu mà cứ đòi tiền không dứt thế này, tôi sớm muộn gì cũng phải nhảy làu mất." Lão Yến muôn vàn đau khổ nói:
Tiểu phú có thể dựa vào may mắn, nhân vật cự phụ một phương thì khẳng định phải có bản lĩnh, dù ngốc thì cũng chỉ là ngốc bề ngoài thôi. Yến Đăng Khoa xác định mục đích của đối phương là tiền mà không phải là mạng, vậy hắn chắc chắn sẽ ép tới một cái giá thích hợp, không phải là thiếu tiền, nhưng bỏ tiền quá dễ dàng khiến đối phương nghi ngờ.
Đợi một lúc không thấy đối phương trả lời, hắn rụt rè hỏi:" Huynh đệ, thế nào thì cậu cũng cho tôi biết một tiếng chứ?"
" Được, trước tiên cứ gửi bốn mươi vạn qua đây đã." Cừu Địch nói xong cúp máy luôn:
Yến Đăng Khoa biết đối phương nảy lòng tham rồi, hắn an bài Dương Phượng Lan chuyển khoản, chuyện xong hắn lại gọi điện. Cừu Địch trả lời vô cùng dứt khoát:" Đừng có mà giở trò, tôi sẽ phái người tới lấy, đồ cũng sẽ giao hết cho anh, anh kiểm hàng xong mới trả tiền cũng được, nhưng địa điểm do tôi lựa chọn ... Quán cà phê Thượng Đảo trên đại lộ Trường An ấy, tới nơi rồi gọi điện cho tôi ... Đã cảnh báo rồi đấy, đừng để xảy ra chuyện gì lại trách tôi."
" Vâng vâng vâng..." Yến Đăng Khoa vang dạ rối rít, tiếp theo đó hắn lại chỉ huy Dương Phượng Lan đi lấy tiền, thay một cái sim điện thoại khác, liên hề với một dám người của mình.
" Bọn chúng nói quán cà phê Thượng Đảo đại lộ Trường An, đi ngay đi."
Đối phương đáp rất ngắn gọn, chỉ một câu đã biết liền cúp máy, Lão Yến chỉ tưởng tượng ra cảnh đám người đó ăn đòn thôi đã thấy hả hê lắm rồi ... ...
" Chú ơi chú, hắn lại liên hệ với người khác rồi." Quản Thiên Kiều báo cáo, Lão Yến sắp bị hại thảm rồi, cô cũng thấy thương, cho một đám gián điệp thương nghiệp vào phòng thì làm gì có chuyện gì hay ho chứ, toàn bộ điện thoại của hắn đều lưu giữ ở trong máy vi tính đặt trên đùi cô:
" Thay đổi cách xưng hô được không?" Mỗi lần nghe tiếng chú từ cái miệng nhỏ của Quản Thiên Kiều là Lão Đổng thấy khó ở:
" Vâng, lão đại!"
Quản Thiên Kiều nghiêm mặt gật đầu:
Đường đường nhân viên quốc gia, đứng phía chính nghĩa, sáng ngời ngời thế này, xưng hô như xã hội đen làm sao được? Lão Đổng mặt đen xì, nhưng không muốn dây dưa nữa.
Cừu Địch biết cô nàng này đang phát tiết bất mãn vì bất ngờ kéo vào việc không muốn, y không muốn bị lửa giận cháy lan sang mình, hắng giọng nói:" Lão Đổng, anh chuẩn bị lộ diện đi, lần này anh là vai chính, biểu hiện cho tốt đấy."
" Sao lại chọn Cà phê Thượng Đảo, đó là nơi đông người." Đổng Thuần Khiết hỏi:
" Nơi công cộng, tránh bọn chúng làm bừa."
" Chúng mà dám à, bắt ngay tại chỗ." Đổng Thuần Khiết chẳng coi ra cái gì, hai bên vốn không cùng một đẳng cấp, hết thảy thế lực xã hội đen trước mặt Đổng lão đại chỉ là hổ giấy:
" Anh đừng xem nhẹ, đến lúc đó chịu thua thiệt, hắn thế nào cũng tính chuyện hạ chúng ta, muốn nuốt tiền của người ta, không cẩn thận mắc nghẹn bị người ta nuốt lại ấy chứ?" Cừu Địch nói khích:
" Ha ha ha, lần này hắn mới là bên tiêu hóa không được ... Hai cậu, lát nữa đi gặp mặt, tiền cứ lấy, không sao thì mang tiền về, có chuyện thì cần xử lý ra sao cứ xử lý như thế, tôi chỉ sợ không tóm được thóp hắn, sợ gì hắn giở trò." Đổng Thuần Khiết an bài:
Hai đặc vụ nhận lệnh, với họ mà nói làm việc này dễ như trở bàn tay thôi.
" Này Cừu Địch, hôm nay có còn đi cướp nữa không?" Bao Tiểu Tam đợi bọn họ nói chuyện xong hỏi đầy mong đợi:
" Chậc vội gì, xong việc này tao lại kiếm chỗ cho mày đi cướp, toàn tiền bạc bất chính, mày cướp về còn được quốc gia trao bằng khen." Cừu Địch hứa hẹn:
" Được, hôm qua tao đã mua một cái kéo rồi, có công cụ rồi công việc sẽ hiệu suất hơn nhiều, ở sau lưng cắt đai roẹt một cái, rút túi đi xuống ... Xem kéo của tao đây, xịn chưa?" Bao Tiểu đắc ý rút kéo ra, không ngờ còn là kéo Tiểu Tuyền, thương hiệu có tiếng ở Hàng Châu:
Lão Đổng tức tới không nói được gì, những người còn lại đều cười lăn cười bò trêu Bao Tiểu Tam, thỉnh giáo hắn yếu lĩnh kỹ thuật cùng với chuyện cần chú ý khi đi cướp túi xách.