Chương 203: Tiến thoái đều là tai ương. (3)
Chương 203: Tiến thoái đều là tai ương. (3)
Xe đi rất nhanh trời quán cà phê Thượng Đảo trước, kiếm một bãi đỗ bên đường dừng lại, camera gắn trên nóc xe xoay tròn, toàn bộ cảnh tượng xung quanh đều thu vào tầm mắt.
" Hỏng rồi, hôm nay không phải là đen ăn đen mà là trắng ăn trắng."
Quản Thiên Thiều rà soát hình ảnh một hồi, không hổ là gián điệp thương nghiệp kinh nghiệm, rất nhạy bén, thoáng cái đã phóng to một khung hình, trong chiếc xe van đỗ dưới gây cổ thụ, có ba người đi xuống, làm ra vẻ tản bộ ở góc bồn hoa nhỏ gần đó. Xe nhanh chóng rời đi, có điều bị cô tóm được, tên lái xe mặc sơ mi mùa hè của cảnh sát.
" Hắn bảo án sao?" Cảnh Bảo Lỗi giật mình, hôm qua hắn cũng tham gia rất nhiều chuyện phi pháp, thấy cảnh sát không khỏi chột dạ:
" Hắn dám bảo án mới là lạ đấy." Cừu Địch khịt mũi:
" Tự ý hành động." Một đặc vụ đánh giá, chuyện này không lạ:
" Xuống xe làm việc đi, hôm nay xử lý bất kỳ kẻ nào húc đầu vào nòng súng, không cần biết là ai." Đổng Thuần Khiết hung hăng tuyên bố, nhân viên quốc gia đi làm chó săn cho thế lực đen, đó là điều Lão Đổng không chấp nhận được:
Hai đặc vụ lặng lẽ xuống xe, lấy thân xe làm yểm hộ, tránh tấm nhìn của ba cảnh sát chuẩn bị bắt giữ, một trước một sau đi vào quán cà phê. Một người đợi đối phương tới, một người mở thiết bị ghi hình chấp pháp, đợi có thêm cá mắc câu.
Cà phê Thượng Đảo có khởi nguồn ở Đài Loan, nổi tiếng thế giới về hương thơm, hiện phát triển thành chuỗi cà phê kết hợp với nhà hàng, lấy thoải mái vui vẻ làm không khí chủ đạo trang trí các cửa hiệu, không gian luôn rất rộng, thoáng đãng, được khách hàng yêu thích.
Gần trưa Dương Phượng Lan lái chiếc Mazda đỗ ở bãi đỗ cách quán cà phê không xa, xách va li đi vào quán cà phê, nhìn nam tử ngồi ở vị trí B2 cười với cô, giơ di động lên vẫy vẫy. Cô cẩn thận đi tới ngồi đối diện với nam tử đó, phẩy tay đuổi phục vụ viên đi, nóng ruột hỏi thẳng:" Đồ đâu?"
Nam tử đẩy di động tới, Dương Phượng Lan mở ra xem, đồ thì đúng rồi, nhưng cô vẫn cảnh giác:" Làm sao tôi biết là các anh không chuẩn bị bản sao?"
" Bà chị, mấy người liên quan trong này có vị nào không dí ngón tay cái là giết chết tôi, tôi chỉ muốn kiếm chút tiền thôi, không muốn mất mạng đâu, yên tâm đi, lần này kiếm nhiều thế, chúng tôi biến khỏi xứ này, sống thêm vài năm hưởng thụ chứ, ai muốn lo ngay ngáy." Đặc vụ trả lời rất có tình có lý:
Có trời mới biết đối phương nói thật hay giả, trong tình thế này, Dương Phượng Lan chỉ có cách tin mà thôi, cô rút điện thoại ra báo cáo, sau khi nghe được mệnh lệnh liền bỏ va li lại, mang theo di động đi ngay, không nấn ná lại thêm dù chỉ một phút.
À, cũng có kinh nghiệm đấy, đặc vụ thong thả đứng dậy thanh toán tiền, ung dung xách va li đi, không ai ngăn cản cả. Bước chân của hắn không nhanh không chậm, ra gần tới cửa đánh mắt với cộng sự, vừa bước chân ra khỏi cửa thì vù một cái, ba người ở đâu xông vào như gió từ hai phía, bẻ tay, ấn đầu, đè chân, còng lại ... Hành động vô cùng nhanh gọn, người qua đường vừa hét lên quay đầu chạy thì chiếc xe van từ đầu đường phóng tới, ba người xách đặc vụ đó đi, ném thô bạo vào xe, đóng cửa sầm sầm, đi mất.
Đặc vụ ngồi bên trong không kịp xông ra cứu viện, người trên xe cũng nhìn tới trợn mắt há mồm, nghiệp vụ cao thật đấy, bây giờ nói không chừng là mang tới phòng tối nào đó tẩn một trận.
Chiếc xe van đi rất nhanh, thoáng cái đã vượt qua hai con số, ở trên xe một người mặc thường đeo găng tay mở vali ra, nhìn hai bó tiền buộc chặt trong đó, kinh ngạc nói:" À, mày giỏi đấy, tống tiền không ít, chỗ này phải 20 vạn."
" Hả, 20 vạn à? Ôi hại chết tôi rồi." Đặc vụ bị bắt kêu khổ không thôi:
" Thằng nhãi, giờ hối hận cũng đã muộn, mày bị theo dõi lâu rồi." Người mặc thường phục bên trái tát cho một cái:
" Tôi hối hận gì chứ, chơi người ta thế này thì quá lắm, đã giao hẹn là 100 vạn, vậy mà chỉ mang tới có hai mươi vạn." Đặc vụ tức tối, bọn nhà giàu này sống không có nghĩa khí, nói lời nuốt lời:
" Một trăm vạn à? Mày cũng dám mơ mộng đấy, được rồi, khai ra đi, mày quay phim con gái nhà người ta rồi tống tiền như thế nào? Đây là việc rất nghiêm trọng ... Ngoan ngoãn khai ra đồng bọn của mày nữa, chuyện này tốt nhất là giải quyết riêng." Một người mặc thường phục khác nhắc:
" Hả, chuyện không phải như thế, thực ra ... Á ..."
Đặc vụ đang định đính chính thì bị tát cho một cái không nói ra được, tên mặc thường phục ra tay, tóm cổ áo hắn kéo sát tới mặt mình, điệu bộ hung tợn, đe dọa:" Đừng thừa lời, đồng bọn của mày đâu?"
" Hả, đồng bọn gì ... Ài nghe tôi nói đã, các anh có phải là cảnh sát không vậy?" Đặc vụ chất vấn:
Ngồi trước mặt hắn là tên béo, mặt mày bặm trợn, nhiều tuổi nhất, có vẻ là tên cầm đầu, vung tay bợp gáy đặc vụ:" Bọn tao không phải là cảnh sát thì mày là cảnh sát à?"
" Không phải, ý tôi là, các anh có giấy tờ không? Có súng không? Hình như các anh khi chấp pháp phải ghi hình lại chứ, sao tôi không thấy nhỉ, có phải là tự ý hành động không đấy?" Đặc vụ chất vấn liền một tràng dài:
Câu nói này làm ba tên cảnh sát tức thì dừng tay, còn bình tĩnh hỏi được như thế thì không phải là nghi phạm bình thường rồi, không dám ra tay nữa. Tên béo ngồi đối diện cảnh giác hỏi:" Mày muốn gì? Tao có giấy từ, muốn xem à?"
" Đương nhiên là phải xem rồi, chuyện này sao có thể xử lý riêng, các anh cũng đang phạm pháp đấy." Đặc vụ nhắc nhở:
" Mẹ mày, lát nữa chơi chết mày, còn dám mạnh miệng à?" Tên tài xế trẻ nhất bọn, mặt non choẹt, đúng kiểu điếc không sợ súng, quát mắng:
Đặc vụ cười, không hiểu vì sao, bản thân hắn thấy rất buồn cười, ba tên cảnh sát kia càng nghi ngờ, linh cảm có chuyện không hay rồi.
" Này, tôi nói nghiệp vụ của các anh kém quá đấy, khi bắt nghi phạm mà không xoát người à?" Đặc vụ nhắc:
" Rốt cuộc mày là ai?" Tên béo vỗ vỗ lưng ghế tên tài xế:" Dừng xe, dừng xe lại ngay."
Xe vội đỗ lại bên đường, viên đặc vụ kia cứ cười suốt, hai tên cạnh sát khống chế hai bên giờ mới xoát người, úi mẹ ơi, một tên hét lên, rút dưới sườn "nghi phạm" ra một khẩu súng, là súng quân dụng ... Ái da, bên trái cũng hét, mò ra được giấy tờ của người ta rồi, vừa đọc xong liền ném luôn như vớ phải than nóng, mở cửa xe bỏ chạy, tên bên kia chưa biết gì cũng phi thân xuống xe chạy nốt, cứ chạy là thượng sách.
" Đồng đội của tôi đang ghi hình lại đấy, chạy thì chắc là không sao à?"
Đặc vụ gọi to:
Cuống rồi, tên béo nhảy xuống xe quát gọi hai tên đồng bọn đã chạy xa, phát hiện ra đằng sau có một cái xe du lịch bám theo, trên nóc xe gắn camera, biết ngay là chết rồi, chạy không thoát.
Chớp mắt hai tên bỏ chạy đã quay về, tài xế không dám ngồi yên tại chỗ nữa, run run xuống xe, bốn người thương lượng với nhau bảo tài xế đi lên nói chuyện. Tài xế rõ ràng là thằng ngốc, cười nịnh, mồm mở rộng ngoác khoe răng vổ, nhưng không nói được câu nào hết.