Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 534 - Chương 204: Tiến Thoái Đều Là Tai Ương. (4)

Chương 204: Tiến thoái đều là tai ương. (4) Chương 204: Tiến thoái đều là tai ương. (4)

Đặc vụ trông bộ dạng ăn hại này là hiểu rồi, cảnh sát cũng có tốt thí, thở dài nói:" Đừng nói với tôi rằng các anh đều là nhân viên tạm thời nhé."

" Hả, đại ca sao biết tôi là nhân viên tạm thời?" Thằng ngốc đó bắt đầu loanh quanh:" Nhưng mà đúng thật đấy, nhân viên thời vụ, hiệp cảnh ạ."

" Tất cả đều thế hả?"

" Dạ, đều là hiệp cảnh hết ... Đại, đại ca, chúng ta là người một nhà, thông, thông cảm với nhau đi ... Chuyện này xấu hổ quá, để tôi tháo còng cho anh."

Viên đặc vụ thấy tên tài xế rút chìa khóa định mở còng cho mình thì tránh đi:" Đừng nói chuyện với tôi, lên xe phía sau xin chỉ thị lãnh đạo xem xử lý thế nào."

Hả, có cả lãnh đạo trên đó? Tên tài xê sợ són đái.

Lại cùng ba tên đồng bọn thương lượng một hồi, lần này tên tài xế không ngốc nữa, muốn cả bọn đi cùng nhau. Đúng lúc này từ trên xe có hai người đi xuống, một già một trẻ, một đen một trắng, một béo một gầy, chính là Cừu Địch và Đổng Thuần Khiết. Lão Đổng rất có uy lãnh đạo, vừa tới gần bốn người kia đứng thẳng tắp kính lễ, hắn xua tay, lấy giấy tờ của mình ra:" Ai là người đứng đầu?"

" Tôi." Tên béo mặt mày bặm trợn đứng ra, chắc biết chuyện không còn đường lui nữa, thái độ trở nên cứng rắn:" Có gì cứ nhắm vào tôi, không liên quan tới bọn họ ... Chúng ta đều cùng một hệ thống, có cần đẩy nhau tới đường cùng không?"

" Nếu không cùng một hệ thống, e người trong xe bị các cậu chỉnh tới chết mới thôi nhỉ?" Đổng Thuần Khiết nghiêm mặt nói:

" Vì chúng tôi không biết các anh đang phá án, hành vi này nhìn kiểu gì cũng giống tống tiền, chúng tôi chỉ làm theo trách nhiệm của mình." Tên béo nói lớn:

" Còn mạnh miệng à, số hiệu vụ án bao nhiêu? Có ghi chép chấp hành nhiệm vụ không? Mang giấy tờ ra đây để tôi đi đối chiếu ... Nếu đối chiếu không có vấn đề, chúng tôi toàn lực phối hợp, được chưa?" Đổng Thuần Khiết kinh nghiệm đầy mình rồi, vặn lại:

Tên béo mồm khô khốc, biết không lơ mơ cho qua được rồi, còn mong đối phương cũng như mình, thoại loại hành động không phép, làm căng lên một chút, sau đó xí xóa cho qua, xem tình hình này người ta đi chấp pháp đàng hoàng, thế thì mình chết rồi, lắp bắp không đáp được.

" Mấy người các cậu tới cả đây, kể đầu đuôi câu chuyện cho tôi, rốt cuộc là thế nào?" Đổng Thuần Khiết quát một tiếng gọi cả ba người kia lại:

Cả đám ấp a ấp úng, mỗi người nói một câu mới ghép lại thành được câu chuyện hoàn chỉnh, thì ra là phân cục trưởng trực tiếp ra lệnh cho bọn họ đi bắt mấy nghi phạm tống tiền, bọn họ không biết gì hết, quyết định bắt trước rồi về thẩm vấn hỏi chủ mưu sau.

Khỏi cần nói cũng biết là tóm được rồi đánh một trận, đây là tiêu chuẩn chấp pháp văn minh thịnh hành trên toàn thế giới. Đổng Thuần Khiết chăm chú lắng nghe, bỗng nhiên làm một động tác không hài hòa, chỉnh cổ áo cho tên gầy, cài cục áo cho tên béo, nhìn bọn họ với ánh mắt nửa thương nửa giận. Làm hết những chuyện khiến người ta không hiểu ra sao ấy rồi mới hỏi:" Có còn muốn làm cảnh sát nữa không?"

Câu hỏi này khó quá, không phải không muốn làm, chuyện này e không dễ qua, tên béo mặt bặm trợn nói:" Lãnh đạo, muốn xử lý thế nào thì xử lý đi, mình tôi chịu tội là đủ, mấy người bọn họ mới vào đội chưa biết gì ... Chúng tôi tuy làm việc theo lệnh, nhưng không muốn gây thêm phiền toái cho trong cục."

Người này cứng tuổi rồi, là cảnh sát lâu năm, biết rằng chuyện này dù có vạch trần ra thì cũng không ai gánh trách nhiệm hết, chẳng bằng ôm hết tội vào mình, may ra giữ được chút tình nghĩa. Đổng Thuần Khiết hỏi mấy người còn lại:" Các cậu cũng đồng ý thế hả?"

"

Nói cái gì đấy, người do chúng tôi bắt đấy."

" Thích làm gì thì làm, khai trừ cả đi, chúng tôi sợ à?"

" Các anh cũng đang chấp pháp kiểu nhử mồi, thích nói luật, các anh cũng sai đấy."

Ba tên kia còn trẻ, hành động thiên về cảm xúc nhiều, nhao nhao cả lên. Tên béo quát:" Câm mồm, tránh sang một bên."

Tiếng rống làm cả ba tên im re, tên béo bước lên một bước đứng trước mặt Lão Đổng, khảng khái ngẩng cao đầu.

" Được rồi, được rồi ... Hành động như đám thổ phỉ, vô tổ chức vô kỷ luật, làm mất hết mặt mũi cảnh sát mà lại tưởng mình hay ho lắm." Lão Đổng mắng làm tên béo nghiến răng ken két, nhưng bị Lão Đổng đấm một phát vào ngực khen:" Có điều vì hành động của cậu vừa rồi, mất mặt thì mất mặt, song coi như cũng là dám làm dám nhận, không đổ lỗi cho người khác ... Chuyện này tôi bảo lưu quyền lực truy cứu các cậu, bốn người các cậu nghe đây ..."

Lúc nãy hết hi vọng rồi nên mới dám hung hăng, giờ vừa nghe chừng còn cơ hội, cả đám nhìn Lão Đổng mong đợi:

" Có biết cô gái kia không?" Đổng Thuần Khiết hỏi:

" Biết." Tên béo đáp:

" Tiếp theo các cậu phải làm hai việc, chuyện đầu tiên là bắt cô gái đó, Dương Phượng Lan. Tôi tin các cậu biết cô ta là ai, thân phận thế nào ... Có dám làm không?" Đổng Thuần Khiết hỏi:

Bốn người trao đổi ánh mắt với nhau, tên béo gật đầu trước, ba tên kia gật đầu theo, không dám dị nghị, đặc vụ của an ninh quốc gia cũng bắt rồi, còn ai mà lão tử không dám bắt?

"

Được, tin tôi đi, có người muốn hại các cậu, nhưng chắc chắn không phải là tôi ... Chuyện thứ hai, đem nữ nghi phạm và tài liệu bảo mật này đưa tới cục bảo mật, ở đó có một tổ hành động do bộ an ninh quốc gia phái tới đang đóng quân ... Ừm, tìm Trần Ngạo hoặc Đới Lan Quân đều được. Giao cả người và đồ cho họ, sau đó các cậu ở lại trong cục, đừng xuất hiện nữa." Đổng Thuần Khiết dặn dò một cách tối giản, không giải thích gì:

Tên béo hoang mang nhận lấy tư liệu, hắn biết đây không còn là chuyện cá nhân nữa rồi, do dự hỏi:" Đừng xuất hiện là sao?"

" Nếu cậu không sợ người phía sau ra mệnh lệnh thủ tiêu các cậu thì cứ tùy tiện xuất hiện ... Vào đó rồi thì cứ ở yên đấy, coi như lấy công chuộc tội. Tôi biết các cậu nghe lệnh, không kháng cứ được, đừng nói với tổ hành động là các cậu gặp được ai, họ hỏi thì cứ nói chung chung không nhìn rõ mặt là được. Chúng tôi đang hoạt động ngầm, không có chỗ để giam các cậu, nếu không thì chúng tôi đã giam lại rồi." Đổng Thuần Khiết phất tay dẫn Cừu Địch quay về:

Đặc vụ trong xe không tệ, bật mình xuống xe, giơ còng lên ném lại cho bốn tên kia, té ra hắn tự tháo còng từ bao giờ rồi.

Bốn người nhìn người ta đi xa, không suy nghĩ gì cả, lên chiếc xe van phóng như bay.
Bình Luận (0)
Comment