Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 535 - Chương 205: Giặc Cùng Phải Đuổi Tới Cùng. (1)

Chương 205: Giặc cùng phải đuổi tới cùng. (1) Chương 205: Giặc cùng phải đuổi tới cùng. (1)

" Lão Đổng, anh mềm yếu quá đấy." Cừu Địch ngồi trên xe nói, bốn tên đó rơi vào tay y thì không đi dễ dàng như vậy đâu:

" Cậu không ở thể chế nên tất nhiên không hiểu, bên trên bất chính thì phía dưới cũng lệch lạc, lỗi không phải là ở họ." Đổng Thuần Khiết thở dài bất lực, đám người chỉ biết nghe lệnh làm việc này, có diệt cả đám thì có đám khác lên thôi, căn bản vô dụng. Nói tới đó hắn chợt lườm Cừu Địch:" Đừng mở mồm ra là Lão Đổng, Lão Đổng, tôi là bạn cậu chắc, cho cậu biết tôi là cán bộ cấp chính xử đấy, biết không hả?"

Cừu Địch khịt mũi:" Đời này anh có lên chính bộ thì thái độ tôi với anh cũng vấn thế thôi."

Lão Đổng ngớ ra, í, sao giọng điệu hai đứa này giống nhau thế, tâm linh tương thông à?

Bao Tiểu Tam đột nhiên reo lên: Đúng rồi, anh Đổng là dòng dõi cách mạng đời hai hay là đời ba nhỉ ... À anh Đổng, có phải tổ tiên của anh là danh nhân không, không phải là Đổng Tồn Thụy đánh bom lô cốt chứ?"

Mọi người cười ầm ĩ khắp xe, Lão Đổng tức tới suýt trào ba đấu máu, muốn vươn tay ra tóm lấy Bao Tiểu Tam, Bao Tiểu Tam cuống cuồng né tránh. Lão Đổng tức lắm vỗ đùi:" Tôi làm quan kiểu gì thế này, sắp thành đồng đảng với bọn thổ phỉ trộm cắp rồi, còn thông đồng với cảnh sát bẩn ... Ôi tôi phụ sự công lao của thế hệ đi trước rồi."

" Còn một chuyện nữa anh có muốn tính vào không, lãnh đạo Đổng, tôi kiếm được một khoản tiền đấy, anh lấy không?" Quản Thiên Kiều lại đổi cách xưng hô rồi:

Đổng Thuần Khiết nghe vậy hưng phấn, cô bé này ngoan lại được việc, hơn ba thằng khốn kiếp kia nhiều, từ đầu tới giờ báo bao nhiêu tin vui rồi, không biết lần này lại mang tới niềm vui bất ngờ gì nữa.

Quản Thiên Kiều chuyến này thực sự như cá xuống nước, như chuột sa chỉnh gạo, trước kia làm gì cũng phải rón rén, giờ trong xe toàn trang thiết bị trước kia cô không dám mơ tới, loại thường dân sở hữu là phạm pháp. Đã thế còn được thả cửa cho truy cập đủ kho thông tin mật, ngoài giúp ba tên kia làm việc xấu, còn một mình tra tài khoản ẩn danh trong tư liệu mênh mông tựa biển.

" Tám nghìn vạn ..." Đổng Thuần Khiết thấy máu lên đầu hơi nhiều rồi, đầu óc váng vất:

" Đúng, anh xem này, đây chính là thủ pháp kiến chuyển nhà đấy, đầu tiên là doanh thu gửi vào bằng tiền mặt, sau đó là dùng tài khoản chi ra, có vẻ dùng vào trang trí, phục trang, vận chuyển, nhưng tôi tra ngược lại mấy tài khoản, đại đa số là chỉ có giao dịch liên quan với một tài khoản. Nói cách khác bọn chúng chỉ là tài khoản trống của mấy công ty vỏ bọc thôi, mục đích là thêm vài lớp ngụy trang hoặc làm bàn đạp, cuối cùng là chia nhỏ xé lẻ."

" Tôi thậm chí có thể phán đoán, cái công ty này cũng là công ty vỏ bọc nốt, anh xem này, chuyển khoản của nó đa số là nghiệp vụ mậu dịch với nước ngoài, kim ngạch không lớn nhưng ngày nào cũng có. Toàn bộ chi tiêu đều là qua mạng, công ty mà không có một khoản nghiệp vụ tiền mặt nào, thì là cái gì?" Quản Thiên Kiều vừa nói vừa thao tác, trước mặt cô là sơ đồ quan hệ phức tạp, dùng màu sắc khác nhau để phân biệt, gồm bốn tầng khác nhau, tất cả tài khoản, đều vòng vèo rồi liên kết tới khu trung tâm, trong khu này là những tài khoản dính líu tới vụ án của Đoàn Tiểu Đường:

" Trực quan lắm, tôi hiểu rồi, bọn chúng đem tài chính phi pháp chia nhỏ ra, chuyển loanh quanh, sau đó lại gộp vào, ở giữa chính là tài khoản những công ty nhỏ để chúng ta tra tới sứt đầu mẻ trán phải không?" Đổng Thuần Khiết vỡ lẽ:

" Đúng thế, tinh lực của tôi có hạn, chỉ tra được thế này thôi, tài khoản liên quan tăng theo cấp số nhân, một liên quan tới bảy, sau bốn tầng thì có mấy trăm cái rồi." Quản Thiên Kiều vươn vai như mèo nhỏ, đầu ngoẹo sang bên tỏ vẻ mệt rồi:

" Thật xấu hổ, chúng tôi có mấy chục người mà chưa tra được tới đây." Lão Đổng hai mắt nhìn Đổng Thuần Khiết như nhìn báu vật, thật muốn ôm hôn mấy cái:

" Lão đại, anh so sánh thế là không ổn, các anh điều tra trong điều kiện hạ định, còn tôi có thể tiến vào mạng ngân hàng bảo mật cấp A không nghiêm ngặt lắm, còn có cả những thẻ ngân hàng cướp về được, tất nhiên là nhanh hơn rồi." Quản Thiên Kiều khéo léo nói, cô có ưu thế hơn thật, tra không cần chứng cứ, không cần xác nhận, cô chỉ dựa theo kinh nghiệm theo đuổi dấu vết khả nghi là được:

Cừu Địch vỗ vai Lão Đổng:"

Anh thấy chưa, đây mới thực sự là thủ pháp của gián điệp thương mại thực sự, không đâu không luồn lách vào được, tôi sớm nói cách làm của các anh không hiệu quả."

" Cậu vênh váo cái gì hả, cứ như là cậu tìm ra vậy." Lão Đổng gạt Cừu Địch sang bên, sau đó cười lấy lòng Quản Thiên Kiều:" Kiều, cô vất vả thêm một chút nữa vậy, chúng ta nắm được càng nhiều thông tin, lúc đả kích đối phương càng trí mạng."

" Nước lạnh!" Quản Thiên Kiều đưa tay, Bao Tiểu Tam đưa cho cô chai nước thạch hoa quả yêu thích. Uống một hơi nửa chai, Quản Thiên Kiều liếm mép, cô gái này cũng càng chơi càng nghiện rồi:"

Không vấn đề, được cấp cho quyền hạ cao như thế, thỏa sức xem đời tư người khác, tôi chưa bao giờ sảng khoái thế này, dù sao thì xảy ra chuyện gì anh gánh hết đúng không?"

Trên xe tràn ngập tiếng cười, không khí càng lúc càng thoải mái.

Trong khi đó cục bảo mật một phen náo loạn.

" Cái gì? Có người xông vào cục à?"

" Sao, tìm Trần Ngạo hay Đới Lan Quân cũng được à? Ai? Sao lại biết họ?"

" Người của đội hình sự ... Đơn vị bé xíu nhưng khẩu khí lớn lắn."

Năm giờ chiều, thời điểm oi bức khó chịu nhất trong ngày, có câu nhàn rỗi sinh chuyện, đúng thế thật, có người của đội hình sự tới cục bảo mật, làm ầm lên dứt khoát muốn vào tìm người. Trần Ngạo lại đi họp rồi, Đới Lan Quân nghe nói là tìm mình thì ngạc nhiên lắm, cô hoài nghi phải chăng là tin tức của Cừu Địch, nhưng hình như có vẻ không đúng. Nghe vài câu nói qua loa với trong đội rồi vội vàng xuống lầu, Vương Trác không yên tâm chạy theo sau làm hộ hoa sứ giả, đi qua ba lớp cảnh vệ, nhìn thấy bốn người mặc thường phục bị chặn lại trước cổng.

Người đứng đầu hơi béo, mặt mày hung hãn, gây ấn tượng rất xấu. Đơi Lan Quân đi thẳng về phía hắn:" Tôi chính là Đới Lan Quân, có chuyện gì, anh có thể nói với tôi."

Đối phương khá bất ngờ nhìn Đới Lan Quân, hiển nhiên không ngờ là một mỹ nữ, mặc quần âu áo sơ mi trắng rất đơn giản, khuôn mặt xinh đẹp có phần lạnh lùng toát lên một khí chất mạnh mẽ. Hắn bất giác đứng thẳng kính lễ đưa đồ tới:" Tôi là Ngô Cương cảnh sát hình sự đội bốn, có người nhờ tôi giao thứ này cho cô, trên xe còn có một nghi phạm."
Bình Luận (0)
Comment