Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 537 - Chương 207: Giặc Cùng Phải Đuổi Tới Cùng. (3)

Chương 207: Giặc cùng phải đuổi tới cùng. (3) Chương 207: Giặc cùng phải đuổi tới cùng. (3)

" Theo tôi nghĩ làm gián điệp chắc chắn là phải tận dụng hết toàn bộ nguồn tài nguyên có được, mà thứ chủ đạo nhân tính chắc qua là chỉ có quyền, tiền và sắc thôi. Cái Bách Nhưỡng này nếu có đủ mọi thứ vậy thì tên gián điệp Lý Tòng Quân kia chỉ cần tìm cách tham gia được vào đây là hắn có thể nắm mọi thứ trong tay rồi, hắn có thể thông qua tin tức có được ở đây để uy hiếp mua chuộc quan chức, có thể thao túng xã hội đen, cũng có thể sống thượng lưu nắm bắt được cả đống cơ mật."

" Trung Dã Huệ Tử cũng thế, cô ta thông qua nơi này tiếp nhân vật quyền lực dễ dàng, xinh đẹp như cô ta, không cần tổn sức."

Quản Thiên Kiều tán đồng ý kiến của Cừu Địch:" Với nền tảng hỗ trợ sau lưng về tài chính, thông tin, làm chuyện này rất dễ dàng."

" Nhưng có một điểu nói không thông, bộ đôi Trung Dã, Điền Thượng này tương đương với một trạm công tác tình báo, nhưng một bị bắt một bị giết rồi, vậy thì ai giết Đoàn Tiểu Đường?" Đổng Thuần Khiết hỏi, hắn thấy đây mới là điểm mấu chốt:

" Nếu có phe thứ ba thì sao?" Cừu Địch hỏi ngược lại:

" Phe thứ ba à? Cậu nghĩ còn cả phe thứ ba tham gia vào sao?"

" Anh có thể đặt giả thiết thế này, nếu như anh và tôi là gián điệp, chúng ta muốn triển khai công tác ở đây, trước tiên là có con đường tiếp cận các mối quan hệ, chúng ta cần chân chạy vặt cho mình, chuyện này Đoàn Tiểu Đường giải quyết rồi. Tiếp đó chúng ta cần tiếp cận mục tiêu, vũ khí tấn công tốt nhất là tiền và nữ nhân, nhưng thiếu người trung gian là thiếu xót lớn. Lý Tòng Quân sống khá kín tiếng, không du nhiều, hắn thiên về hoạt động ngầm, Trung Dã Huệ Tử quốc tích Nhật, thân phận này rất mẫn cảm, khiến người ta có sự cảnh giác trời sinh."

Đổng Thuần Khiết gật gù:" Tiếp xúc trực tiếp đúng là không thể, phải thông qua trung gian:

" Đó chính là phe thứ ba, giả thiết là phía Trung Dã Huệ Tử từng hợp tác, phía này phải có quan hệ mật thiết với Đoàn Tiểu Đường. Đoàn Tiểu Đường bị giết một mặt là vì hắn biết quá nhiều, phải bịt miệng, mặt khác tài chính phi pháp của hắn khả năng thông qua phe thứ ba này tẩy trắng ... Đồng thời phe này phải có díu líu lớn tới Yến Đăng Khoa, nhưng vấn đề là, sao đã giết Đoàn Tiểu Đường rồi lại không giết Yến Đăng Khoa? Có vẻ hắn cũng biết rất nhiều mà ..." Cừu Địch trầm ngâm:

" Có thể Bách Nhưỡng không phải do Yến Đăng Khoa khống chế." Quản Thiên Kiều lại góp ý:

" Đúng rồi!" Cừu Địch vỗ tay cười với Quản Thiên Kiều, quả nhiên đi tìm cô gái này là chính xác:" Nếu như thế mọi chuyện sẽ hợp lý, bảo sao tôi cảm thấy tên Yến Đăng Khoa đó không giống một tay kiêu hùng gì hết, tên đó cũng xem như là loại gian xảo, nhưng mà hơi hèn, tự mình khó duy trì cơ nghiệp lớn như vậy."

" Cũng phải, hắn thiếu chút để trở thành ông trùm, cậu đánh hắn ra như vậy, phải người khác có thế lực như vậy đã xới tung Trường An này săn lùng rồi ... Suy nghĩ theo hướng này thì giữ lại Yến Đăng Khoa sẽ là lá chắn tốt nhất, ài nếu cuối cùng phát hiện đây chỉ là tên làm thuê cao cấp thì chúng ta mất mặt rồi." Đổng Thuần Khiết lo ngại:

" Cái đó không đáng lo, chúng ta cứ tiếp tục tống tiền Yến Đăng Khoa, cứ dồn ép tên này dữ vào, thế nào cũng phải có người lên tiếng cho hắn, đúng không? Ép hắn vào đường cùng, hoặc hắn sẽ lộ bản chất, hoặc hắn sẽ cầu viện, hoặc hắn sẽ cắn càn, tới khi đó chúng ta sẽ nhìn rõ tình thế hơn." Cừu Địch cũng chưa chắc Yến Đăng Khoa thuộc loại nào, tất cả chỉ là suy đoán:

Lão Đổng vỗ tay hưởng ứng, xem ra cũng đang từng bước đi tới con đường sa đọa:" Đúng, từng bước ép tới, khiến có tất cả người liên quan phải thấy bất an, một khi tài khoản quan trọng nhất bị kẹt, kẻ đứng sau không thể không hiện thân."

Thế là điện thoại tống tiền lại gọi đi.

" Lão Yến, anh đùa với tôi đấy à? Tiền đâu ... Cái gì, đưa tới rồi à? Con mẹ nó anh phun rắm à, tôi đợi mấy tiếng mà có thấy ma nào đâu ... Hoãn á, hoãn cái gì mà hoãn, trước khi trời tối không có tiền, hậu quả tự chịu."

Vừa cúp điện thoại qua giám sát nghe thấy Yến Đăng Khoa như lửa đốt đít rồi, đang gọi điện khắp nơi tìm Dương Phượng Lan không thấy, bắt đầu phải hạ giọng với anh Trương, anh Lý để vay tiền. Con người thất thế, lời nói chẳng đáng tiền, rất nhiều người vừa nghe hắn nói tới vay tiền chẳng thèm dùng lý do gì để từ chối, cúp máy thẳng luôn ...

Tổ hành động cũng đang tích cực khai thác thông tin từ nghi phạm mới có được.

" Dương Phượng Lan, cô có biết đây là nơi nào không? Cục bảo mật, chúng tôi là nhân viên của tổ hành động trực thuộc Bộ an ninh quốc gia, hành vi của cô đã gây nguy hại cho an ninh quốc gia." Đô Hàn Mai nghiêm khắc nói, nâng tầm vấn đề lên tới mức vô hạn:

" Nói đi, nếu chúng tôi không nắm được cái gì thì cô đã không ở đây đâu." Đới Lan Quân đóng vai người tốt, hòa nhã nói:

Những lời như thế lặp lại tới ba lần, song Dương Phượng Lan cắn chặt răng, chết không chịu nói.

Có điều chứng cứ chuẩn bị rất đầy đủ rồi, từng món đồ một được đặt trước mặt Dương Phượng Lan, đó là những chiếc túi xách xa xỉ, di động cao cấp, thẻ ngân hàng giá trị lớn, còn cả địa chỉ nơi ở, rõ ràng là không phù hợp với thân phận của những cô gái làm phục vụ viên ở độ tuổi hai mươi.

Không ngờ Dương Phượng Lan thấy những thứ này lại tức giận, khinh bỉ:" Chẳng lẽ Bộ an ninh quốc gia lại đi rình mò đời tư các cô gái à? Có muốn tôi nói với các người họ từng lên giường với ai không? Đó không phải là nhân vật các cô đụng chạm được vào đâu, tôi nói cho mà biết, đụng vào một người cũng không nổi đâu."

" Chúng tôi chẳng quan tâm các cô lên giường với ai." Đô Hàn Mai hiểu tâm lý loại nữ nhân này, bản thân là những cây leo bám vào đại thụ, được người ta ngon ngọt chiều chuộng một chút, rất dễ quên mất thân phận dây leo của mình, cứ ngỡ mình là đại thụ:" Nhưng có chuyện này thì khác, hôm qua có người gửi 90 vạn vào tài khoản của Bộ an ninh quốc gia, cô có cần tôi lấy video giám sát của ngân hàng cho cô xem không?"

"

Nói nguồn gốc số tiền đó đi, trong tài khoản cô dùng gửi tiền còn có hơn 60 vạn nữa, nếu là thu nhập hợp pháp, nếu là gửi nhầm tiền, chúng tôi sẽ trả lại cho cô." Đới Lan Quân nhẹ nhàng nói:
Bình Luận (0)
Comment