Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 538 - Chương 208: Giặc Cùng Phải Đuổi Tới Cùng. (4)

Chương 208: Giặc cùng phải đuổi tới cùng. (4) Chương 208: Giặc cùng phải đuổi tới cùng. (4)

Dương Phượng Lan bấy giờ mới choáng váng, lưỡi líu cả lại:" Tài, tài khoản của ... Bộ an ninh quốc gia?"

Chết rồi, khác nào tự bán mình tới chỗ tốt, tới cơ hội chuộc thân cũng không có.

" Đúng đấy, khi lập án điều tra, chúng tôi cũng lập tài khoản tạm thời, để thuận tiện cho việc liên quan tới tài chính trong quá trình tra án. Mặc dù là tái khoản cá nhân, nhưng có đăng ký trên bộ." Đới Lan Quân đưa một tờ giấy chứng minh ra cho Dương Phượng Lan:" Chúc mừng cô, lần đầu tiên có người chủ động nộp tiền cho chúng tôi như thế, tổng cục đã có quyết định lập án điều tra riêng về trường hợp của cô rồi."

" Đừng ôm hi vọng hão huyền nữa, nơi ở của cô hiện đang bị lục soát, cô hi vọng Yến Đăng Khoa cứu cô à?

Hay là tôi cho cô một cái điện thoại, để cô cầu viện thử xem nhé?" Đô Hàn Mai lấy di động của bản thân ra, đẩy tới trước mặt Dương Phượng Lan:

Tiền đã gửi vào tài khoản người ta rồi, làm gì còn cơ hội vãn hồi nữa, rất nhanh sự yếu ớt của thân phận dây leo đã lộ ra. Dương Phượng Lan bắt đầu khóc thút thít, khóc một cái là không ngừng được nữa, gục mặt xuống bàn khóc thảm thiết. Hai người vẫn tiếp tục một an ủi một đe dọa, dần dần Dương Phượng Lan nói sự thực về Bách Nhưỡng Tửu Trang.

Bách Nhưỡng trong mắt người ngoài là nơi không có rượu giả, hội phí cao ngất trời, điểm đến của người sành rượu hiểu rượu mê rượu. Thế nhưng qua lời Dương Phượng Lan thì khác, những cô gái phục vụ ở đó không có lương, chỉ được hưởng phần trăm từ bán rượu và chi phí hội viên. Bọn họ đều được lựa chọn và huấn luyện hết sức nghiêm ngặt, đội ngũ phục vụ viên vừa có tiếng xinh đẹp vừa am hiểu rượu của Bách Nhưỡng chỉ để thỏa mãn nhu cầu săn gái của đám quan lại hào phú. Những cô gái hoặc thanh thuần, hoặc quyến rũ, hoặc lạnh lùng đó không bận tâm tới tiền lương, từ bán rượu chuyển thành bán thân.

Ở chỗ họ bán rượu tặng kèm gái, giống như nộp phí điện thoại tặng di động vậy.

Nhờ thế chỉ hoạt động vài năm Bách Nhưỡng trở nên hưng thịnh, sản sinh ra vô số vợ hai, vợ ba, các cô gái có nhan sắc đều chen nhau vào Bách Nhưỡng, tìm cơ hội ôm chân nhà giàu, một bước đổi đời.

Nơi này không phải chỗ mại dâm bừa bãi như những tụ điểm giải trí, là nơi cao nấp có tình thú, có phong cách, nhã trí ... Bồ đào rượu ngát chén lưu ly, tay ngọc áo thơm say lòng người, những cô gái ở đây rất có phong cách kỹ hiệp thời xưa, tựa hồ chẳng phải chỉ là trao đổi xác thịt.

Còn người cầm đầu à? Tất nhiên là Yến Đăng Khoa rồi, Dương Phượng Lan không dám che giấu nữa, không khai ra ông chủ thì cô ta gánh hết sao?

Đô Hàn Mai và Đới Lan Quân nghe tới há hốc miệng, chân tướng còn hơn cả câu truyện truyền kỳ, chẳng ngờ khiến các cô trong thời gian ngắn khó tiếp nhận được. Bởi vì những cô gái được gọi là chuyên gia rượu ấy, thu nhập mỗi năm lên tới mấy trăm vạn. Đặc biệt là vị nữ chưởng quầy Dương Phượng Lan rất có phong vận Đường thi này, thay Yến Đăng Khoa quản lý tài chính phi pháp lên tới hơn bốn nghìn sáu trăm vạn.

Lúc này Dương Phượng Lan khóc như hoa lê gặp mưa, khóc tới người nghe xót xa trong lòng. Đáng tiếc đối diện với cô ta là hai cô gái, hơn nữa còn không phải người thường, một là chuyên gia tâm lý, một thì luôn trung thành với nhiệm vụ, những giọt nước mắt mỹ nhân đó không giúp được gì, nên phải khai gần hết rồi. Nhiều nhất trước khi nghỉ ngơi dược cho một cốc nước để giúp ổn định tâm tình thôi.

Ra tới ngoài cửa, Đô Hàn Mai tức thì lộ ra cảm xúc thật sự, Đô Hàn Mai thở dốc, đưa tay ôm ngực:" Tôi có kiếm thêm vài bằng tiễn sĩ nữa thì cả đời cũng chẳng kiếm được số tiền người ta kiếm một tháng."

Đới Lan Quân cũng mất một lúc mới điều chỉnh được tâm lý về trạng thái cân bằng:" Những hơn bốn nhìn sáu trăm vạn, tuổi cô ta chỉ ngang tôi thôi, tên Yến Đăng Khoa đó xem chừng còn giàu hơn cả lời đồn."

" Chuyện này phải báo lên trên mới được, đóng băng tài khoản kiểu gì còn để lỗ hổng lớn như thế."

" Thẩm vấn trước đã, trưởng phòng Trần sắp về rồi, lúc đó báo không muộn ... Để Long Thành nói chuyện với mấy viên cảnh sát kia, làm rõ đầu đuôi, tạm thời đứng báo cáo chuyện này, tránh để lộ thông tin, sinh sự cố ngoài dự liệu. Phải rồi, chuyện theo dõi Yến Đăng Khoa cũng phải tăng cường, chẳng may hắn phát hiện mình bị lộ tài khoản ngầm, khả năng sẽ bỏ trốn ..."

Hai người vội vàng lên lầu, vừa đi vừa an bài công việc, hôm nay chưa ra khỏi cửa đã gặp may rồi, vận mò tới tận nhà, tổ hành động hết sức vui mừng, riêng khoản tiền phi pháp phát hiện ra đã hơn số tiền thu hoạch được từ Đoàn Tiểu Đường.

19 giờ tối, trời vẫn chưa tối, có điều trong lòng giám đốc Yến thì đã tối đen rồi.

Trước kia được thời được thế thì người ta kéo tới nhà như đi hành hương, bây giờ mới gặp bất lợi, người ta đã tránh như rắn rết. Gọi vô số cuộc điện thoại chỉ có một người bạn miễn cưỡng cho hắn vay mười vạn, còn nói hai ngày nữa phải trả lại, làm Yến Đăng Khoa tức giận chỉ muốn đập điện thoại. Cuối cùng suy sụp ngồi xuống giường, nhìn ánh mặt trời chiều từ ban công lên giường, lại từ trên giường chầm chập rời đi, một hoàng hôn rực rỡ đang dần dần biến mất, thật giống tâm cảnh của hắn.

Tiền, hắn từng nhiều không đếm hết, hắn từng kéo hơn chục mỹ nữ không mảnh vải che thân nằm trên giường trong biệt thự xa hoa cùng cực của mình, hắn từng đi tới đâu cũng có vô số người khúm núm lấy lòng ...

Cuộc sống từng có ấy tựa như một giấc mộng hoang đường, không, có lẽ đó không phải giấc mộng, đó là sự thật, còn bây giờ mới là một ác mộng ... Yến Đăng Khoa cố gắng lay tỉnh bản thân mà không được.

Ra giang hồ rồi thế nào cũng tới ngày phải trả giá. Chẳng lẽ tới lúc mình phải trả giá rồi sao?

Hắn tự hỏi lòng, Đoàn Tiểu Đường đột nhiên chết một cách không rõ ràng, hắn đã làm rất nhiều công tác đề phòng, nhưng vẫn sống trong nơm nớp lo sợ, đêm không ngủ nổi khi có một mình, mỗi lần nghe thấy tiếng còi cảnh sát là lại cảm giác mót tiểu. Cho dù hắn có ô dù bảo hộ, nhưng hắn biết những kẻ đó giống đám bạn bè vây quanh mình, đưa tay lấy tiền thì được, đưa tay giúp đỡ thì không thể nào.

Hắn đã nhìn thấy kết cục của mình rồi, vì hắn từng thấy rất nhiều người rơi vào tình cảm tương tự, một số thậm chí do chính hắn gây ra.

Hắn thở dài hết lần này tới lần khác, hai mắt hắn vô hồn, dáng vẻ tiều tụy, hôm nay hắn còn chưa ăn uống gì, cả thể xác lẫn tinh thần đã tới bờ vực sụp đổ.

" Aaaaaa." Yến Đăng Khoa hét to mở cánh cửa sổ ban công ra, không phải là để trong phòng thoáng khí hơn, mà là muốn nhảy xuống, chấm dứt sự dày vò kinh khủng này, hắn không chịu đựng nổi nữa.

Thế nhưng hắn đánh giá quá cao dũng khí của bản thân rồi, vừa mới nhìn xuống cảnh người qua lại như kiến phía dưới, nghĩ tới thân thể nát bét khi chạm đất, hắn cảm thấy buồn nôn, thấy hoa mắt chóng mặt, hai chân run run đi về phòng, sợ trong lúc lơ đễnh ngã xuống.
Bình Luận (0)
Comment