Chương 209: Giặc cùng phải đuổi tới cùng. (5)
Chương 209: Giặc cùng phải đuổi tới cùng. (5)
Cứ như vậy ông chủ Yến tiêu hao hết cả một buổi chiều sống trong lo âu phập phồng, hoàng hôn sắp lụi tàn có tiếng mở cửa cạch, hắn nghe rõ lắm, nhưng lười ngẩng đầu lên, tới khi cửa phòng ngủ mở ra, tới khi một đôi chân đứng trước mặt hắn, hắn mới lười nhác nhướng mai mắt lên. Đúng như trong dự liệu của hắn, chính là tên tống tiền đó, một kẻ hắn cứ ngỡ có thể tùy tiện dẫm đạp, giờ ngạo nghễ từ trên nhìn xuống.
" Hết tiền rồi, mày muốn làm gì tao thì làm ... Ngay cả tiền phòng cũng không trả nổi nữa, tao đang đợi người khách sạn kéo tao ném ra đường đây." Yến Đăng Khoa tuyệt vọng, chẳng còn sợ gì nữa:
"
Đáng thương thế cơ à, làm tôi cũng ngại đấy ... Thôi vậy, dù sao đã lấy của anh 90 vạn rồi, cho anh này, đừng hận tôi đấy." Cừu Địch ném cho hắn cái di động:
Yến Đăng Khoa chẳng hề có niềm vui của người vừa thoát chết trong gang tấc, nhìn Cừu Địch càng thêm thương, hai hàng nước mắt ròng ròng, cố vớt vát hi vọng:" Mày thực sự không gặp được người đưa tiền à? Một cô gái rất xinh đẹp, tên là Phượng Lan."
Đó là cọng cỏ cứu mạng cuối cùng rồi, hắn hiểu hơn ai hết, còn nắm tiền trong tay, hắn vẫn còn hữu ích.
" Thực sự không gặp được mà, gặp được tôi tới đây làm gì, thứ này đã đưa cho cô ta rồi." Cừu Địch trả lời rất vô tội:
Chắc chắn là không gặp được, nếu không thằng này đã bị cảnh sát tóm rồi, Yến Đăng Khoa đấm ngực thình thịch:" Trời ơi là trời, con đĩ đó chắc chắn là ôm tiền bỏ trốn rồi ... Ha ha ha, hu hu hu ... Tiền của tôi, tiền của tôi ...
Đó toàn là tiền của tôi ..."
" Chuyện này phải trách anh thôi, sao anh giao tiền cho nữ nhân cầm, đào hát vô nghĩa, gái đĩ vô tình mà ... Ài, ông chủ Yến, đừng khóc nữa, hay là tôi trả lại anh chút tiền, giúp anh vượt qua cảnh khó này." Cừu Địch thương hại nói:
Kết quả Lão Yến khịt mũi:" Trừ khi là mẹ tao, nếu không trên đời làm gì có ai tốt thế, với lại tao thèm vào mấy đồng đó của mày."
" Thế mới là ông chủ lớn, tội gì mà phải nghĩ quẩn, Bách Nhưỡng lớn như thế, lại có mấy cái biệt thự, Đông Sơn tái khởi mấy hồi." Cừu Địch tựa như tán dương, tựa như mỉa mai:
Yến Đăng Khoa chỉ càng đau đớn hơn, những thứ đó đâu còn của hắn nữa, sớm muộn cũng bị cảnh sát tịch thu:" Cút đi, bây giờ tao không muốn gặp ai hết, ép tao, tao kéo vài đứa chết cùng."
Cừu Địch ngồi xuống nói nhỏ:" Thực ra tôi vì chuyện này mà tới đấy, có kẻ muốn giết anh."
" Mày lại định lừa tao đấy à?" Yến Đăng Khoa hừ mạnh, hắn không có mảy may thiện cảm với Cừu Địch:
" Bây giờ anh nghèo tới có mỗi cái quần để mặc thôi, tôi lừa anh làm cái gì ... Không giấu anh, nhiều năm qua tôi kiếm sống trong đội ngũ săn trộm, hôm nay trong giới chúng tôi có tin đồn đang kiếm người làm việc, mục tiêu ở Khách sạn Hoàng Thành. Tôi chợt nghĩ, liệu có phải diệt anh không, nể mặt chúng ta có chút tình nghĩa, tới báo với anh một tiếng, thôi, đi cho mau đi." Cừu Địch nghiêm túc nói, tựa như đột nhiên lương tâm thức tỉnh, đi qua đường thấy ăn mày liền cho vài đồng vậy:
"
Không thể nào, như mày nói đấy thôi, tao còn mỗi cái quần, ai giết tao làm gì?" Yến Đăng Khoa bị lừa tới chóng mặt:
" Dựa theo kinh nghiệm trong giới chúng tôi, người chết nhiều nhất không phải là quá giàu, mà thường là biết quá nhiều thôi ... Anh nghĩ mà xem Đoàn Tiểu Đường bị bịt miệng rồi, ai chẳng biết tên đó có màn đen sau lưng, là anh, ô dù bảo vệ của Đoàn Tiểu Đường là ai, chúng chính là anh. Nghe nói anh là ủy viên gì đó, nhưng mà chẳng có tác dụng chó gì đâu, xem Lão Đoàn quân đông hỏa lực lớn như thế còn bị diệt, anh nghĩ chức danh nào đó bảo vệ được anh à?" Cừu Địch đổ dầu vào lửa:
Mấy câu này nếu lúc bình thường, tiền còn đầy túi, Yến Đăng Khoa khịt mũi coi thường, nhưng giờ hắn không còn đủ lý trí nữa, mắt bắt đầu liếc ngang liếc dọc, theo bản năng né tránh cửa sổ.
" Này, cho anh một ít, chạy đi." Cừu Địch rút ra một cọc tiền ném cho Yến Đăng Khoa:
Yến Đăng Khoa cầm tiền lên, là tiền thật, hắn không dám tin, trên đời này còn gì đáng tin hơn lúc lâm vào bước đường cùng có người ném cho cục tiền nữa, còn gì chân thật hơn tiền trong tay:" Tôi chạy đi đâu được chứ?"
Cừu Địch đã thành công rút ngắn khoảng cách với Lão Yến, chép miệng xúi:" ... Theo tôi thấy với tình hình của anh bây giờ chỉ còn hai con đường giữ được mạng, một là nhân lúc bây giờ người ta chưa ra tay, mau mau rời khỏi đất thị phi này đi, còn đường thứ hai ..."
Yến Đăng Khoa không muốn đi, ở đây hắn mới quen thuộc đường đi nước bước, đi nơi khắc bắt đầu lại từ đầu à, hắn qua thời đó rồi, không còn đủ dũng khí nữa, hỏi vội:" Đường thứ hai là gì?"
" Nếu người ta đã hạ sát thủ rồi thì anh đi đầu thú."
" Hả, tôi tự thú thì khác quái gì tự sát đâu." Yến Đăng Khoa giãy nảy:
" Sai, đó gọi là tìm đường sống trong đất chết, bảo anh đi tự thú chứ có phải bảo anh khai hết đâu, khai vừa đủ để vào đó là được rồi. Nếu anh biết đủ nhiều, ai dám làm gì anh nữa, ngược lại bọn ở ngoài còn sợ tới muốn tự sát ấy chứ." Cừu Địch nháy mắt, anh hiểu mà đúng không:
Đúng thế thật, Yến Đăng Khoa lập tức lấy lại bừng tỉnh, đúng rồi, hắn nắm trong tay vận mệnh của không ít người, phải lấy đây làm lợi thế của mình.
Càng nói càng gần gũi, càng nói càng không còn khoảng cách nữa, hai người ngồi sóng vai bên nhau, dựa lưng vào giường, còn cùng hút thuốc. Cừu Địch hỏi nhỏ:" Này, tôi có chuyện này muốn hỏi anh."
Yến Đăng Khoa lườm Cừu Địch:" Biết ngay là cậu không tự dưng tốt bụng đâu mà."
" Tôi muốn hỏi chuyện về cô giáo Trang, cô ấy là mối tình đầu của tôi, tôi nghe nói ..." Cừu Địch ngập ngừng, đây là chuyện y vừa muốn biết, lại sợ biết:" Không phải cô ấy cũng là ..."
" Mối tình đầu, vậy là hai người học cùng nhau à? Chậc, cậu cũng kiên trì đấy nhỉ." Yến Đăng Khoa đắc ý nói, giờ không cần che giấu nữa:" Cậu thử nói xem, ở chỗ tôi chỉ bán hai thứ, một là rượu, hai là nữ nhân thôi."
(*) Chắc các bạn đã biết nhưng mình vẫn ghi chú, giờ TQ là tính theo giờ Bắc Kinh nên 19 giờ vẫn còn sáng, nếu tính theo múi giờ thế giới thì Trường An chỉ tầm 17 giờ thôi.