Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 540 - Chương 210: Giặc Cùng Phải Đuổi Tới Cùng. (6)

Chương 210: Giặc cùng phải đuổi tới cùng. (6) Chương 210: Giặc cùng phải đuổi tới cùng. (6)

Cừu Địch hít sâu một hơi:" Tôi nghĩ không phải loại nữ nhân đó, nếu có thể dùng tiền chinh phục cô ấy, anh cần gì phải ôm hoa hồng tới trường đúng không? Thân phận anh thế này, nói thật làm vậy hơi mất mặt."

" Ài, cậu nói đúng rồi đấy, chính vì cô ấy khác người ta, cho nên tôi mới bỏ công sức theo đuổi như thế, nếu chỉ vì dung mạo, loại gái nào tôi không có ... Nhưng mà giữa người với người phải nói tới duyên phận, tôi thích cô ấy, cô ấy lại chẳng thích tôi ... Nữ nhân bình thường chỉ cần tham gia tiệc rượu chỗ chúng tôi một lần, đám bảo là choáng váng với sự xa hoa ở đó ... Cô ấy thì khác, tham gia một lần lại sợ tới mức bỏ chạy." Yến Đăng Khoa tiếc nuối vô cùng:

Cừu Địch bất giác mỉm cười, lo sợ trong lòng nhẹ đi quá nửa:" Nhưng mà sao cô ấy lại tới chỗ của anh?"

" Cậu muốn tiến thân, muốn quen biết danh nhân, người có tiền có quyền, thì chỗ tôi là lựa chọn hàng đầu, cô giáo Trang cũng chẳng phải tiên nữ mà không nhuốm khỏi bụi nhân gian, muốn leo cao là bình thường."

" Cậu từng đóng giả Lý Tòng Quân tới chỗ tôi vậy mà mấy chuyện đó cũng không biết à? Biết Lý Tòng Quân là ai không, hắn ngoắc tay một cái là một đám nữ nhân bâu lấy rồi, hắn giới thiệu không ít cô gái xinh đẹp tới chỗ chúng tôi. Lần đó hắn dẫn theo cô giáo Trang tham gia lễ hội hóa trang ở chỗ chúng tôi, chúng tôi không chinh phục được cô ấy ..." Yến Đăng Khoa sau khi phát hiện Trang Uyển Ninh là con cá lọt lưới hôm đó càng ra sức theo đuổi:" Nhưng cô giáo Trang cũng mù mắt, sao lại đi thích thằng ẻo lả Mã Bác chứ?"

" Mẹ nó, tôi sớm biết Lý Tòng Quân dụ dỗ cô giáo Trang tới chỗ đó sớm đoàng hắn một phát rồi." Cừu Địch nghiến răng nghiến lợi, nữ nhân tham hư vinh là bình thường, nếu chỉ thế mà không bao dung được thì còn nói gì tới cái khác: " Thằng chó đó còn từng là ông chủ của tôi."

Yến Đăng Khoa thắc mắc:" Cái thằng đó chuyên đi săn gái, vậy thuê cậu làm gì vậy?"

" Không nói với anh được, chuyện chết người đấy."

" Bớt vớ vẩn đi, tôi lạ gì Lý Tòng Quân chứ, hắn thì làm được chuyện quái gì to tát, chẳng qua là thằng chạy vặt thôi, em gái Nhật Bản kia mới là lão đại, tôi còn từng ngủ với cô ta, ha ha ha ..."

Từ điệu cười của Yến Đăng Khoa, cảm giác giống lần điên cuồng cuối cùng, lúc này Cừu Địch có thể khẳng định, tên này khả năng thực sự biết cái gì đó, nhưng có vẻ không nhiều. Trung Dã Huệ Tử và hắn có lẽ giới hạn ở mấy chuyện cộng sự làm ăn, lên giường chỉ là thủ đoạn giao dịch.

" Í, không phải anh nói tới bà chủ của Tùng Tử Liêu Lý đấy chứ, tôi cũng từng tới đó ăn nhưng không được cô gấy phục vụ, nghe nói bị giết rồi, chắc là Lão Đoàn ra tay, đúng là tàn nhẫn." Cừu Địch vờ vịt dò hỏi:

" Chưa đủ tàn nhẫn, nếu không chẳng tới mức mà hắn cũng bị giết." Yến Đăng Khoa nói tới đó mặt lại hiện ra sầu lo vô hạn, Đoàn Tiểu Đường chết rồi, mấy chuyện liên quan giờ hắn không giải thích rõ ràng được nữa, đổ hết cho tên đó à, ai mà tin chứ:

Sau khi Đoàn Tiểu Đường chết, người biết nhiều nhất là hắn rồi, đúng là sai lầm mà, biết thế cứ ở bên trong kia cho rồi.

Ngoài ban công, ánh nắng đã tắt, chỉ còn lại một màu tối tăm, làm Yến Đăng Khoa sơn hết gai ốc, nuốt nước bọt hỏi Cừu Địch:' Huynh đệ, cái chuyện cậu bảo có người đang tìm ..."

Còn chưa nói hết thì có tiếng mở cửa.

Lão Yến nghe thấy toàn thân run lên bần bật.

Cừu Địch ngay lập tức rút súng cầm tay, khẽ giọng hỏi:" Ai thế, có phải anh gọi phục vụ phòng không?"

" Làm gì có." Lão Yến sợ hãi tột độ, hắn nghe thấy tiếng bước chân rất nhẹ, tóm lấy tay Cừu Địch như người chết đuối bám vào cọc:" Huynh đệ, đừng đi ... Cừu cứu tôi với, cứu tôi, tôi tôi sẽ kiếm tiền đưa cậu, đợi qua được chuyện lần này, tôi tôi nhất định."

" Đừng nói nữa, đồ ngu!" Cừu Địch quay đầu mắng:

Rầm!

Cửa phòng bị xô ra, một người đeo khẩu trang hai tay cầm súng xông vào, vừa thấy có người cầm súng, liền đoàng đoàng bắn Cừu Địch hai phát. Cừu Địch ngã xuống, súng trong tay cũng bắn trả, nam tử đó tựa hồ không nghĩ tới Yến Đăng Khoa còn có vệ sĩ, vai trúng đạn, kêu lên, nhanh chóng lùi ra khỏi phòng, mắt trừng lên nhìn về phía Yến Đăng Khoa.

Đoàng! ... Lại một tiếng súng nữa, không biết là ai bắn, ôm đầu nhảy lên giường rúc vào đống chăn la hét, hồi lâu sau he hét mắt nhìn thấy Cừu Địch chĩa súng về phía cửa, một tay ôm ngực, máu chảy ròng ròng, bộ dạng chết không nhắm mắt trông vô cùng khủng khiếp. Ở ngoài phòng, tên sát thủ chạy được vài mét gục xuống đất, máu ướt đẫm sàn, hẳn là bị Cừu Địch giết chết.

Chết, chết rồi! Chết hết rồi ... Yến Đăng Khoa tim gan lộn tùng phèo, nhưng hắn còn chút lý trí cuối cùng, lao ra ngoài cửa.

Chạy một mạch ra hành lang, tới thang máy, bấm số liên hồi, thang máy đang được dùng, hắn không đợi được, không dám ở đây thêm một khắc, chạy qua chạy lại trong hành lang như ruồi không đầu. Có người gọi hắn chạy tới lối thoát hiểm, chẳng biết là ai, hắn cứ chạy, vừa chạy qua cửa thoát hiểm có ba người hỏi:" Sao thế, tiếng súng ở đâu?"

" Giết người, giết người ..." Yến Đăng Khoa sợ hãi quá độ, nói không lên lời:

" Hai cậu đi xem sao ... Anh, đi theo tôi, tôi là người cục an ninh quốc gia, phụ trách giám thị nơi ở của anh, đi mau, tôi bảo vệ anh ... Chúng ta đi bộ."

Một tên béo mặt mày nghiêm túc lấy giấy tờ ra cho Yến Đăng Khoa xem, hai người khác rút súng chạy vào tầng lâu. Yến Đăng Khoa nắm góc áo tên béo, chân tay run lẩy bẩy chạy xuống lầu.

Tầng 19, hai đặc vụ khóa lối thoát hiểm lại, ngăn cản khách thuê phòng và bảo an nghe thấy động tĩnh tụ tập xung quanh, lấy giấy tờ đuổi hết tất cả đi mới vào phòng. Trên mặt đất máu me lênh láng, đúng là vừa phát sinh một vụ nổi súng dữ dội, có điều nhà vệ sinh lại xả nước rào rao. Không lâu sau Cừu Địch và Bao Tiểu Tam quấn khăn tắm đi ra, cười khằng khặc:" Hiệu quả thế nào?"

Một đặc vụ thu lại "vũ khí" mà Cừu Địch và Bao Tiểu Tam Dùng, giơ ngón cái lên:" Hiệu quả ngoài mong đợi, hắn đái ra quần rồi. Dù gì cũng là một ông chủ lớn, không ngờ gan nhỏ thế."

" Lại chẳng sợ, hắn không phải sợ súng, mà là sợ xác chết, trước kia chúng tôi chuyên đóng xác chết trong phim đấy." Cừu Địch khoe khoang quá khứ oai hùng:

" Mỗi lần 50 đồng, lộ mặt thì 100, không dễ đâu, phải làm sao gương mặt khi chết càng đáng sợ, càng bi thảm càng tốt, thế này này." Bao Tiểu Tam vừa mặc quần vừa làm động tác ngã ra đất, hai mắt trơ trơ như người chết, quả thật đáng sợ vô cùng, có điều nhìn thấy máu trên mặt đất, tức giận:" Các cậu làm ăn chuyên nghiệp chút được không hả, khi chúng tôi đóng phim, máu đều uống được ... Cái này pha bằng gì mà thối thế?"

" Huyết tương lấy từ bệnh viện đấy, màu người thực sự, không phải hàng giả." Một đặc vụ mồm giật giật, đừng nói tên này nếm thử rồi:

"

Con mẹ nó ..." Bao Tiểu Tam như chạm phải điện, quần áo vừa mặc vào đã cởi vội ra, rống lên:" Có biết tôi nhát gan sợ máu không?"

Tiếng cười không dứt, bốn người lén lút rời khỏi phòng.

(*) Một số bác nợ cô giáo Trang một lời xin lỗi.
Bình Luận (0)
Comment