Chương 211: Giặc cùng phải đuổi tới cùng. (7)
Chương 211: Giặc cùng phải đuổi tới cùng. (7)
Yến Đăng Khoa được mời lên chiếc xe iveco, chỉ là không rõ đã xảy ra chuyện gì mà khiến hắn thoáng cái như bệnh nhân thần kinh, lên xe một cái chui ngay vào góc ro ro, toàn thân run lẩy bẩy, quần ướt sũng ... Chỉ thiếu điều gặp người lạ liền la hét là giống hệt Cừu Địch hôm đó.
" Này, này, Yến Đăng Khoa, bình tĩnh lại đi, chúng tôi là người của cục an ninh quốc gia, không phải sợ, chuyện là thế nào? Đừng sợ ... Tiếp viện sắp tới rồi ... Lái xe lái xe ... Tới nơi an toàn trước đã." Đổng Thuần Khiết nhìn Lão Yến đã trông không còn ra người nữa, không biết hai tên kia diễn kịch tới mức nào nữa, khiến người ta sợ thành thế này? Hắn nghe qua giám sát mà, có thấy gì bất thường đâu, mọi việc diễn ra rất nhanh, từ lúc Bao Tiểu Tam xông vào đến lúc Yến Đăng Khoa chạy ra ngoài chỉ có một phút rưỡi, sao làm người ta sợ tới mức đó:
Lão Yến răng trên va răng dưới cồm cộp, vẫn cố gắng đem đầu đuôi kể ra, nhưng nói chẳng rõ, nói tên tống tiền hắn, bị một tên đeo khẩu trang giết chết rồi, chảy nhiều máu lắm, bắn nhiều lắm, hai tay ôm chân ghế trong xe:" Đi mau, đi đi mau lên! Thế nào cũng còn kẻ khác ... chúng tới ngay đấy, đi mau, đi mai!"
Lão Đỗng hết sức hiền hòa:" Giám đốc Yến, mặc dù bây giờ anh đang bị giám thị nơi cư trú, nhưng anh không phải là nghi phạm, cho nên chúng tôi không thể giam giữ anh, làm thế là trái phép. Anh muốn đi đâu, chúng tôi đưa tới đó."
" Không, không, không đi đâu hết, tôi ở đây, không đi đâu cả." Yến Đăng Khoa lên cơn thần kinh:
" Thế thì không được rồi." Đổng Thuần Khiết cố ý nói:" Thực sự không được, chúng tôi có nhiệm vụ phải làm, không thể đưa anh theo. Với lại chúng tôi làm nhiệm vụ giám thị, không có nghĩa vụ bảo vệ anh, tay súng kia chắc gì nhắm vào anh chứ, không phải hắn bắn chết tên kia sao, có bắn anh đâu."
" Không, không, không, đúng đúng là nhắm vào tôi đấy ... Bọn chúng muốn giết tôi mà." Yến Đăng Khoa nói năng lẫn lộn:
" Ai muốn giết anh chứ?"
" Tôi, tôi không biết."
" Anh xem, anh có biết đâu, có thể là mấy tên xã hội đen thanh toán nhau thôi, anh thì liên quan gì chứ? Anh chỉ không may ở không đúng chỗ thôi."
"
Không phải, không phải xã hội đen giết nhau, mà là giết tôi, chúng muốn giết người bịt miệng ... Tôi tôi tôi tôi tôi tôi ..."
Yến Đăng Khoa càng nói càng sợ, nhìn trong xe, một tên béo vô dụng, một tiểu nha đầu chắc còn là học sinh, thằng lái xe thì trông như gay, hắn không tin ba người này có thể bảo vệ mình khỏi tên đám sát thủ:" Tôi muốn đầu thú, phải rồi, tôi muốn tự thú ...
Tôi tới công an đầu thứ, không, không ... Không tin được bọn công an, người, người của chúng trong đó ... tôi muốn tới cục an ninh quốc gia các anh ..."
" Được, đưa giám đốc Yến tới cục An ninh quốc gia." Lão Đổng nghiêm mặt ra lệnh:
Cùng lúc đó tổ hành động nổ ra tranh cãi, nghe nói là có một tổ khác đang âm thầm hành động bên ngoài, còn đưa một nữ nghi phạm tới chỗ bọn họ mà không cung cấp thông tin đầy đủ quá trình tìm ra nghi phạm, Trần Ngạo vừa đi họp về nổi trận lôi đình, cầm điện thoại đi ra ngoài hành lang, la hét vào điện thoại. Người trong cả tổ đều nghe thấy, hắn hỏi bên trên gửi ai xuống, hơn nữa điện thoại còn gọi thẳng tới chỗ cục trưởng Trần.
Không biết có hỏi ra được kết quả gì hay không, dù sao thì Trần Ngạo quay về phòng làm việc, cơn giận vận còn chưa nguôi, đã thế còn phát tiết liên Đới Lan Quân và Đô Hàn Mai, vỗ bàn chỉ mặt họ mắng chửi:" Ai cho phép hai người tự ý thẩm vấn người ta?
Ai cho, chúng ta là cơ cấu phản gián, không phải là cơ quan chống tham nhũng, hai cô moi ra đống chuyện sắc dục thế này, bảo tôi phải xử lý thế nào hả?"
" Buổi chiều trên sở tỉnh, mọi người còn thảo luận, phải bảo vệ sự ổn định, phải chú trọng đại cục, không thể gây ra thêm hỗn loạn. Hai cô thì hay rồi, ngay cả mấy chuyện đồn thổi vô căn cứ cũng ghi chép lại ... Chứng cứ đâu, các cô lấy cái gì chứng minh người ta lên giường cùng ai, dù bên kia thừa nhận thì sao? Lời của đám nữ nhân đó mà cũng tin được à?"
Thành viên trong tổ mặt tối đen, nhưng mà không thể không thừa nhận Trần Ngạo nói cái lý của nó, chuyện chơi gái này một bên nói có tác dụng gì, chứng cứ đâu ra?
Đó còn là chưa nói thật giả đấy, nói tới tiền à, chuyện tiền thì nói tiền, chứ nói thông dâm, hối lộ tình dục gì đó lại là khái niệm khác.
Quan viên dính tới mấy chuyện đó, đừng để ầm ĩ ngoài kia biết là được, chứ ai chẳng biết là đầy ra đó, chuyện này chẳng trong phạm vi chức trách của họ.
Trần Ngạo đùng đùng quát tháo, hắn không biết tổ hoạt động bí mật kia là ai, cho nên không dám chĩa mũi giáo vào người ta, có điều mắng người bên mình thì không thành vấn đề. Giọng điệu hắn quá đáng tới mức Từ Phái Hồng không chấp nhận được, nói vào:" Trưởng phòng Trần, bọn họ cũng không hoàn toàn sai, không thể phủ nhận khả năng kẻ địch dùng loại thủ đoạn này để lôi kéo ăn mòn cán bộ của chúng ta."
" Đây không phải là khả năng, mà là chuyện chắc chắn, có điều loại chuyện này điều tra được sao? Chị mới ngày đầu đi làm đấy à?" Trần Ngạo mất bình tĩnh, có vẻ tin tức về một tổ khác đang âm thầm hoạt động khiến hắn tức giận, điều này thể hiện bên trên không tin tưởng vào hắn:" Đợi chị tra ra rồi, kết quả là cả đoàn thể thông dâm, tập thể thông dâm, rồi bị truyền thông phát hiện lan truyền thành cái gì ... Tới khi đó thì có cần đại cục không, có cần thể diện nữa không?"
Câu này của Trần Ngạo khác gì nói thể diện quan trọng nhất, giọng điệu như thế đụng chạm tới người trong đội hành động rồi, té ra là đại cục quan trọng hơn vụ án rồi, nói nghiêm trọng hơn, an ninh quốc gia không bằng thể diện lãnh đạo à?
Còn có chuyện làm người ta giận hơn nữa, Trần Ngạo phất tay:" Đem Dương Phượng Lan với tư liệu tài chính phi pháp giao cho địa phương xử lý cho tôi."
Tới đây Đới Lan Quân không nhịn được nữa, đứng dậy phản đối:" Tôi không đồng ý."
Trần Ngạo nhìn chằm chằm vào cô:" Tôi không biểu quyết, đây là mệnh lệnh."
" Biểu quyết hay không tôi cũng kiên quyết không đồng ý, thế lực xã hội đen của Đoàn Tiểu Đường rõ ràng là mắt xích quan trọng trong mạng lưới gián điệp, hắn dính líu rất sâu tới quan trường địa phương. Dương Phượng Lan lại là một nhân chứng quan trọng, giao cho địa phương, ai có thể đảm bảo là không xảy ra vấn đề?" Đới Lan Quân không chỉ chất vấn Trần Ngạo, còn quay sang nhìn đồng đội trong phòng:" Mọi người đều biết thế nào là đúng, thế nào là sai, vì sao không lên tiếng?"