Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 542 - Chương 212: Giặc Cùng Phải Đuổi Tới Cùng. (8)

Chương 212: Giặc cùng phải đuổi tới cùng. (8) Chương 212: Giặc cùng phải đuổi tới cùng. (8)

Trần Ngạo không ngờ ngay trước mặt bao nhiêu người như thế mà Đới Lan Quân lại dám phản đối mình, đây là hành vi khiêu chiến nghiêm trọng tới quyền uy của hắn, gằn giọng:" Đới Lan Quân, cô biết mình đang làm gì không? Hành vi của cô là chống lệnh lãnh đạo."

" Trưởng phòng Trần, tôi không khiêu chiến quyền uy của anh, thế những có những chuyện không thể bỏ qua được ... Thế lực ngầm lớn mạnh tới mức này là vì sao? Còn chẳng phải vì chúng ta nuôi hổ gây họa, nuôi ung nhọt thành giòi bọ? Anh có thể ra lệnh cho tôi đi nạp mạng, nhưng anh không thể ra lệnh cho tôi làm trái lời thề bảo vệ an ninh quốc gia, làm trái lương tâm." Đới Lan Quân giọng không lớn, nhưng từng câu từng chữ đanh thép, người ưỡn thẳng, không chút sợ hãi nhìn lại Trần Ngạo:

" Tôi cũng không đồng ý giao người cho địa phương xử lý, đây không đơn thuần là hủ hóa cán bộ, mà trực tiếp nguy hại cho an ninh quốc gia, không nghiêm túc xử lý mới chính là dung dưỡng cho mầm mống bất ổn." Từ Phái Hồng nói rất dứt khoát:

" Tôi cũng không đồng ý!"

" Không đồng ý!"

" Không đồng ý!"

Lý Tiểu Chúng, Trương Long Thành, Đô Hàn Mai, Vương Trác nối nhau đứng dậy, ủng hộ Đới Lan Quân.

Sầm! Trần Ngạo không nói không rằng, đóng mạnh cửa bỏ đi.

Trong phòng im phăng phắc, mọi người đều nhìn Đới Lan Quân, không ai ngờ trên người cô gái xinh đẹp này lại chớp mắt có thể bùng lên khí thế mạnh mẽ đến thế, khiến Trần Ngạo xưa nay nổi tiếng kiêu ngạo độc đoán phải chùn bước. Đới Lan Quân lặng lẽ ngồi xuống, ngực vẫn phập phồng vì giận, máu trong người cô vẫn nóng, trái tim cô vẫn hướng về tổ quốc, nhưng từng chuyện từng chuyện xảy ra, khiến lòng cô sinh ra sự căm ghét sâu sắc.

Chuyện cũ chưa dứt, chuyện mới đã phát sinh, tiếng chuông cảnh báo vang lên, lại là thông báo của cảnh vệ, hai nhân viên thực địa giám thị nơi ở của Yến Đăng Khoa không ngờ lại đưa hắn về.

" Làm cái trò gì thế hả, ai ra lệnh cho bọn họ bắt người? Có còn chút kỷ luật tổ chức nào nữa không?" Từ Phái Hồng tức giận, đội ngũ mất kiểm soát thế này còn làm gì được nữa:

Đoàn người vội vàng xuống lầu, chứng kiến một cảnh tượng lạ, Yến Đăng Khoa được hai người xốc nách đứng ở lối vào, cảnh vệ kiên quyết không cho qua. Trương Long Thành là người đầu tiên lớn tiếng chất vấn:" Chuyện này là sao? Ai cho các cậu mang người về đây?"

" Anh hỏi hắn đi." Nhân viên thực địa tránh tiếp xúc với Yến Đăng Khoa:

Chi tiết nhỏ này làm Trương Long Thành phát hiện, Yến Đăng Khoa đã ỉa đái mất kiểm soát rồi, thần sắc giống người thần kinh. Yến Đăng Khoa thấy Trương Long Thành như có ý muốn đuổi hắn đi thì nhào tới ôm chặt lấy:" Đừng đừng, xin các anh thu nhận tôi đi, tôi tự thú, tôi muốn khai báo vấn đề, tôi không đi đâu hết ... Các anh nhận tôi đi mà, bọn chúng muốn giết tôi."

" Mau mau, đưa người đi ..." Trương Long Thành ngửi thấy mùi khai thối bốc ra từ người Yến Đăng Khoa, vội sai người đưa đi, khi Yến Đăng Khoa được đưa vào trong, áo quần hắn cũng ướt luôn:

" Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, lương tâm tên này thức tỉnh à?" Vương Trác hoang mang, trước kia tra án chạy gãy chân, giờ hay quá, nghi phạm cứ nối nhau tìm tới cửa:

" Thẩm vấn ngay lập tức, ai đi cùng tôi, trong cục hẳn là đã có an bài, không phải Trần Ngạo hắn có thể một tay che trời."

Đới Lan Quân thoáng suy nghĩ liền hiểu ra vấn đề, gọi người trong tổ đi theo, trực tiếp thẩm vấn Yến Đăng Khoa chưa hoàn hồn.

Đúng là đi tự thú rồi, Lão Yến sợ tổ hành động không nhận hắn, cứ chọn chuyện gây sốc để tiết lộ, kết quả là đêm hôm đó, vô số xe cảnh sát cùng xe riêng của đảng, chính phủ xếp hàng ngoài cục bảo mật, không ít viên quan lớn tự mình xuất hiện, muốn tiến vào, muốn cùng tổ hành động thương lượng chuyện giao vụ án cho địa phương xử lý ...

Dưới bóng đêm ngẩng đầu nhìn bầu trời, chỉ thấy tăm tối sâu xa vô tận, những ánh đèn chớp sáng như những ngôi sao kia không phải là sao, mà là máy bay.

Đêm nay trời âm u nhiều mây, không nhìn thấy sao trời, gió lớn thồi từng đợt, lại chuẩn bị là đêm mưa nữa. Sân bay quốc tế Hàm Dương Trường An, một trong mười sân bay lớn nhất cả nước, sáng rực đèn trong đêm, người ra vào máy bay cất hạ cánh, vẫn bận rộn không dứt.

Tới cũng vội vàng, đi cũng gấp gáp, hành khách đợi chuyến bay, chen chúc hoặc thưa thớt trên nhà ga ba tầng, cảnh tượng này nếu như phản ảnh ở mấy trăm camera khắp sân bay, thì đó là những gương mặt với đủ loại buồn vui, muôn vẻ cuộc sống thu hết vào tầm mắt.

Mục tiêu: Nữ giới!

Mục tiêu chuẩn xác: Mỹ nữ.

Chương trình nhận diện gương mặt được kết nối với cổng kiểm tra an ninh, khi an ninh uể oải rà soát thân thể, kiểm tra giấy tờ thì hình ảnh truyền về bộ phận an ninh sân bay theo thời gian thực. Chỉ là cái bộ phận luôn vắng vẻ này ngày hôm nay có chút khác thường, ngoài cửa có mấy nam nhân mặc đồ Tây đứng gác, sân bay còn phải chuyên môn dọn một gian phòng riêng cho bọn họ.

Người từ cục an ninh quốc gia tới mà, những người này luôn luôn thần bí, anh chẳng bao giờ biết họ làm cái gì, họ không giải thích, chỉ cần lấy lý do "an ninh quốc gia" là khiến tuyệt đại đa số người không muốn liên quan rồi. Có lẽ ngay cả phòng sát bên cũng chẳng biết có người của an ninh quốc gia tới.

" Người thứ mười một rồi ... Oa, ga tàu cao tốc phát hiện tám người ... Tổng cộng là mười chín người rồi."

Quản Thiên Kiều ngáp dài, vặn người một cái, mấy hôm nay cô thiếu ngủ trầm trọng, mỗi lần có nhiệm vụ đều thế cả. Chương trình nhận diện khuôn mặt lại phát hiện ra một người nữa, khớp với giấy tờ, chính là nữ nhân viên của Bách Nhưỡng Thôi Oánh từng bị cướp túi xách. Thôi Oánh đang vội vàng đi qua cổng kiểm tra an ninh, tay kéo một cái va li hành lý rất lớn, đoán chừng chuyện xấu bị bại lộ, đi nơi khác kiếm ăn rồi.

" Làm cái gì thế, cứ ngu người đợi ở đây làm gì, sắp mười hai giờ đêm rồi." Bao Tiểu Tam ngáp sái quai hàm, dụi dụi đôi mắt muốn díp vào, nhích mông hỏi:" Anh Đổng, hay là phái anh em chúng tôi đi cướp vài vụ đi, thế này chán quá."

" Vô văn hóa thật đáng sợ, chỗ như thế này mà cậu cũng dám cướp à?" Cảnh Bảo Lỗi lườm hắn một cái:

" Thế thì cũng phải ra tay đi chứ, còn không ra tay thì bọn gà bay hết." Bao Tiểu Tam cãi:

Quản Thiên Kiều bực mình mắng:" Anh có chút tiến bộ được không hả, lúc nào rồi miệng còn phun gạo ruộng công."

" Úi, trông oai chưa kìa, cứ như em là người của cục an ninh quốc gia rồi ấy ... Được người ta dỗ ngọt vài câu đã hớn hở, có phí tăng ca không thế?" Bao Tiểu Tam mỉa mai, hắn là tên có tính ghen tỵ rất mạnh, không phải kiểu xấu tính, mà là hơi trẻ con:

(*) Chữ 糞 tách ra bao gồm ba chữ mễ, điền, công, gộp lại thành chữ cớt đó.
Bình Luận (0)
Comment