Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 543 - Chương 213: Giặc Cùng Phải Đuổi Tới Cùng. (9)

Chương 213: Giặc cùng phải đuổi tới cùng. (9) Chương 213: Giặc cùng phải đuổi tới cùng. (9)

Đổng Thuần Khiết đang đi bộ qua lại suy nghĩ trong phòng, thấy Bao Tiểu Tam gây chuyện với Quản Thiên Kiều liền chỉ huy một đặc vụ:" Nếu còn nghe thấy tiếng cậu ta thì kiếm một cái giẻ bịt mồm lại."

" Vâng!" Đặc vụ đó đứng nghiêm nhận lệnh:

Bao Tiểu Tam im thít, đám người mấy đó chấp hành mệnh lệnh nghiêm ngặt thế nào thì hắn được lĩnh giáo rồi, quay đầu đi, tránh phải nhìn cái bản mặt đắc ý của Quản Thiên Kiều.

Bên kia cũng có một người không nói năng gì, Cừu Địch khoanh tay trước ngực xem mấy chục bản tư liệu những người được cảnh sát triệu tập, mắt thi thoảng nhìn màn hình, không biết đợi cái gì, hẳn là chưa thấy nên nóng ruột ra mặt.

Tiếng bước chân nặng nề đều như tiếng kim giây đồng hồ của Lão Đổng dừng lại, hắn ra hiệu cho đặc vụ kia, người đó liền biết điều lui ra. Hiện giờ đội ngũ nhỏ bốn người này được Lão Đổng tin tưởng nhất, với người khác đều ít nhiều có sự đề phòng, giang rộng hai tay ra khoác hai cái lưng ghế, đầu chen vào giữa Cừu Địch và Quản Thiên Kiều:" Cô ta nhất định sẽ tới chứ?"

" Nếu là cô ta, nhất định sẽ làm thế, nếu động tĩnh lớn như thế mà không có phản ứng gì thì vô lý quá." Cừu Địch chắc chắc:

" Ài, lần này cũng không che giấu được, cục bảo mật vừa mới có động tĩnh, đám nữ nhân viên cùng chuyên gia rượu của Bách Nhưỡng và Tùng Tử Liêu Lý đã ra sức bỏ trốn, bọn họ có nguồn tin tức ... Yến Đăng Khoa vừa đưa về chưa lâu, đám quan chức địa phương ùn ùn kéo tới chặn cổng, nếu không có mấy tài khoản kia, tôi thấy bọn chúng dám xông vào trong thả Yến Đăng Khoa đi." Lão Đổng căm phẩn vô cùng, tất cả những chuyện này chứng minh một điều có kẻ lộ tin, nói nghiêm trọng hơn thì đó là phản bội trong tổ chức của họ:

" Phản đồ thì thời đại nào cũng đầy rẫy thôi, anh đừng để bụng làm gì." Quản Thiên Kiều khuyên nhủ, cái nghề của cô thấy chuyện này nhiều nhất:

" Tôi mà biết là kẻ nào, nhất định phải tự mình đấm vào mặt." Đồng Thuần Khiết nghiến răng kèn kẹt:

" Anh nỡ sao, không biết là ai, nhưng chắc chắn là người chung chiến hào với anh đấy." Cừu Địch lên tiếng:

" Cậu đừng có mà châm chọc chúng tôi ...

Tôi thừa nhận trong tổ chức của chúng tôi có những thói xấu này, vấn đề kia, nhưng mà cậu không thể phủ nhận được, mỗi khi tới thời khắc an nguy, người đầu tiên đứng ra, tỏ thái độ rõ ràng nhất vẫn là chúng tôi."

" Quân nhân, cảnh sát bỏ mình khi làm nhiệm vụ, ít nhiều còn có một lễ truy điệu vẻ vang, có cái danh anh hùng. Còn chúng tôi, có khi chết bị vứt xác ở đâu cũng không biết, dù biết cũng chẳng được gì ngoài tiền tử tuất ít ỏi, không ai biết chuyện họ từng làm, dù biết như thế vẫn có lớp lớp lấy xương máu bảo vệ cho quốc gia ... Tôi tin rằng, phần tử xấu chỉ là một nhóm nhỏ."

Những lời hùng hồn hào khí đó khiến Quản Thiên Kiều ngước mắt lên nhìn Đổng Thuần Khiết với vẻ sủng bái.

Cừu Địch mắt vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình, cảnh báo:" Kiều, đừng tin anh ta lừa gạt, anh ta thiếu chút nữa lừa mất cái mạng nhỏ của tôi đấy."

Lão Đổng tức xì khói hỏi vặn:" Vậy sao cậu vẫn còn theo tôi."

" Hả, chẳng phải anh hứa rồi à? Tiền tôi kiếm được với thân phận Lý Tòng Quân với danh nghĩa nội tuyến, đều không truy cứu, coi như thu nhập hợp pháp của tôi ... Động cơ tốt như thế, nhất định muốn tôi phải nói ra à? Mọi người chứng minh Lão Đổng từng nói thế nhé, anh ấy mà không làm được thì là đồ vương bát đản." Cừu Địch cười nói:

Bao Tiểu Tam ngửi thấy mùi tiền liền mò tới:" Anh Đổng này, thế chúng tôi có tiền thưởng không?"

" Cừu Địch, ai thấy là có phần đấy nhé, không được nuốt một mình đâu." Cảnh Bảo Lỗi tỉ tê, tên này giờ sống trụy lạc không thể thiếu tiền được:

" Được bao nhiêu tiền thế?" Em gái Quản Thiên Kiều cũng hớn hở quên cả buồn ngủ:

Lão Đổng mặt mày muôn vàn đau khổ, ra hiệu tất cả im lặng, bên ngoài có người đứng canh, họ nghe thấy thì làm sao? Hắn hạ thấp giọng xuống:" Làm người phải có lý tưởng ..."

" Phải có theo đuổi." Cảnh Bảo Lỗi ngáp:

" Không được để tiền chui vào mắt." Bao Tiểu Tam học giọng điệu Lão Đổng nói tiếp:

Quản Thiên Kiều nghi ngờ nhìn Lão Đổng. Ôi chao, hỏng hết hình tượng rồi, Lão Đổng tức tới không nói gì thêm nữa.

" Các cậu im đi, sao lại có thái độ như vậy với anh Đổng." Cừu Địch mắng, đuổi hai người sang bên, đưa tay ra vỗ vỗ vai Lão Đổng, ôn tồn nói:" Bất kể thế nào, anh cũng rất giỏi, còn cả anh Phí nữa, ít nhất các anh đã thay đổi cái nhìn của tôi."

" Nói thế còn nghe được ... Í, không đúng, cậu dựa vào cái gì mà vỗ vai an ủi tôi, lời này phải để tôi nói mới đúng chứ. Có biết trên dưới không hả, tôi là lão đại, tôi là lãnh đạo, hiểu chưa hả?"

Lão Đổng chưa thấy được an ủi bao lâu thì sực tỉnh, thằng này còn ác hơn mấy thằng kia, tức khí lên vung tay bợp đầu Cừu Địch một phát, quát vào mặt hắn:

Cảnh vệ bên ngoài thấy có tiếng ồn, thò đầu nhìn vào, không phát hiện sự cố gì mới tiếp tục canh gác.

Quản Thiên Kiều cười khanh khách, từ lúc gặp lại ba tên ngốc kia đã cười không ngớt, giờ thêm bảo bối Lão Đổng nữa, một ngày không biết cười đau bụng mấy lần.

Không đấu khẩu với đám người trẻ tuổi này được, Lão Đổng phải giữ thân phận, đứng thẳng lên đi qua đi lại. Cừu Địch biết hắn lo lắng cái gì:" Kiên nhẫn nào, Lão Đổng, trước kia anh đợi vài năm chỉ để có một cơ hội, sao bây giờ mới chỉ mấy tiếng thôi mà anh đã đứng ngồi không yên như thế rồi?"

" Tôi sợ cô ta chạy mất." Đổng Thuần Khiết lo được lo mất, bây giờ mà bắt thì tối đa chỉ có thể bắt tội mại dâm thôi, chẳng có ý nghĩa gì, nhưng không bắt thì lại không yên tâm, dù giờ chưa biết được chính xác phân lượng của cô gái đó tới đâu."

Đối với nghi phạm này, Cừu Địch là người tiếp xúc nhiều nhất, cho nên y có tiếng nói nhất:" Cô gái này là nhân vật quan trọng, nhưng chưa chắc tới mức nhất định là phải bắt ... Cô ấy khả năng là người trung gian, hoặc là quân cờ mà bên thứ ba gài vào bên cạnh Trung Dã Huệ Tử, thậm chí có liên quan tới Đoàn Tiểu Đường."

" Một nghi phạm trọng đại như thế mà cậu không nói sớm." Lão Đổng bất mãn, thằng nhãi này che giấu nhiều lắm, như chuyện y nghi ngờ Trang Uyển Ninh cũng không hé răng nửa lời, giờ lại thêm cô gái này:

" Đều là dựa vào phán đoán, làm gì có chứng cứ gì, không đúng có phải người ta bị oan lớn sao?" Cừu Địch tự có cách giải thích của mình:

Nói cũng không sai, bắt người thì dễ nhưng tìm được chứng cứ mang tính thực chất thì khó, trong một đống nữ nhân có tiếp xúc thân mật với quan viên, bất ngờ có người không nằm trong vòng đó, đây là mục tiêu ẩn giấu, rất có khả năng chỉ vào phe thứ ba. Nhưng khi phe thứ ba chưa xuất hiện thì không ai dám đụng vào cô gái này, nếu không sợ chân tướng mãi mãi chìm xuống đáy biển.
Bình Luận (0)
Comment